Mười giờ tối, tôi đặt một phần đồ ăn khuya cho trai đang ở nơi khác.
Và tôi ghi cợt trong đơn hàng:
[Anh rể à, chuyện em có bầu phải cho em một lời giải thích đấy nhé, trốn lên tận Bắc Kinh cũng vô ích thôi! Còn không gọi lại thì em sẽ với chị em và cả cháu luôn đó!]
Tôi rất mong chờ vẻ mặt “muốn độn thổ” của trai khi nhận đồ ăn. Chắc chắn sẽ buồn lắm.
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi không nổi nữa.
Anh shipper gửi cho tôi một bức ảnh — trong ảnh, trai tôi nằm úp mặt trên đất, đầy máu.
1
Nhìn kỹ bức ảnh đã phóng to, nụ trên mặt tôi cứng lại.
Tin nhắn từ shipper vẫn tiếp tục đổ về:
[Gì thế này? Có người chết rồi!]
[Tôi… tôi thấy cái ghi kỳ quặc của nên muốn mặt gã đó xem sao.]
[Ai ngờ đẩy nhẹ cửa ra là vào luôn!]
[Không liên quan gì đến tôi! Tôi không gì hết!]
…
Ban đầu tôi còn tưởng trai hợp tác với shipper để tôi một trận, rất rõ ràng, phản ứng của shipper không giống đang diễn kịch.
Tôi kìm lại đôi tay đang run rẩy, vẫn ôm một tia hy vọng mà nhắn cho shipper:
[Anh không tôi chứ? Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện?]
Vừa gửi xong, tôi đã nhận thêm một bức ảnh nữa.
Shipper lần này càng hoảng loạn:
[Không chỉ rể , cả chị cũng chết rồi!]
Tôi bị câu này cho mơ hồ.
Chị tôi? Ghi kia tôi chỉ trai thôi mà, tôi đâu có chị, càng không có rể!
Tôi nghiến răng mở ảnh mới ra xem.
Và khi rõ bức ảnh, suýt chút nữa tôi ném bay cả điện thoại.
Đó là một người phụ nữ tóc tai rối bời.
Toàn thân trần truồng, mắt trợn trừng, chết thảm trên giường.
Shipper tiếp tục nhắn:
[Tôi đi khỏi đó rồi và đã báo cảnh sát!]
[Kinh khủng quá!]
[Tôi không muốn bị liên lụy đâu, chỉ là đi giao đồ ăn thôi mà! Tôi chịu hết nổi rồi!]
Lúc này, tôi chẳng thể đọc tiếp mấy dòng tin kia nữa.
Bởi vì đúng vào khoảnh khắc tôi thấy đơn hàng hiển thị đã giao, điện thoại lại bật ra một tin nhắn mới từ trai:
[Bảo bối, tắm xong rồi, sao em im lặng ?]
Tôi chằm chằm tin nhắn, tim đập thình thịch như trống trận.
Nếu trai tôi thực sự đã chết…
Vậy thì, người đang nhắn tin với tôi lúc này… rốt cuộc là ai?
2
Nỗi sợ hãi khủng khiếp lan rộng trong lòng tôi.
Người đang nhắn tin với tôi lúc này, rất có thể chính là kẻ đã sát trai tôi!
Đầu óc tôi xoay chuyển liên tục.
Để không đánh rắn cỏ, tôi cố điều chỉnh cảm để chuẩn bị trả lời lại.
Nhưng đối phương đã nhanh hơn, nhắn trước:
[Hahahaha, bị dọa sợ rồi chứ gì!!]
Tôi nhíu mày, chậm rãi gửi lại một dấu hỏi.
Ngay sau đó, mấy tin nhắn khác hiện lên:
[Tưởng ngoại rồi chết thật à?]
[Ai bảo em cứ thích ghi mấy lời quái gở vào đơn hàng, lần này tới lượt phản công rồi!]
Tôi bị mấy câu đó cho hoang mang.
Ý là gì chứ?
Chẳng lẽ những bức ảnh shipper gửi trước đó, chỉ là màn phản đòn của trai tôi?
Nhưng… những vết máu đó… trông thật quá mức…
Mang theo đầy nghi ngờ, tôi lập tức gọi video cho trai.
Anh ấy bắt máy ngay lập tức.
Hình ảnh hiện ra trong video khiến tôi sững người vì sợ.
Anh ấy toàn thân dính đầy máu, khuôn mặt méo mó dữ tợn: “Hahaha, vẻ mặt em kìa, đúng là bị dọa sợ rồi nhỉ! Đồ nhát gan!”
3
Tôi ngẩng đầu hít sâu một hơi, rồi nghiến răng ken két:
“Anh bị điên à? Chút này có gì đáng ?!
Anh biết em lo cho đến mức nào không? Em suýt nữa đã định bắt xe đến chỗ trong đêm rồi đấy!”
Tôi tức đến mức muốn chặn luôn ta.
Anh ấy vội vàng giải thích:
“Ai ya, sai rồi! Đừng chặn mà!
Không phải tại em hay ghi mấy lời kỳ quái trên đơn hàng sao, nhận đồ ăn cũng bị người ta chằm chằm, ngại muốn chết luôn!
Anh chỉ muốn trả đũa lại một chút thôi mà!”
Tôi hỏi dồn:
“Vậy máu trên mặt là sao?
Shipper đã gửi ảnh cho em rồi đó!
Đúng rồi! Còn người phụ nữ trên giường nữa! Rốt cuộc là chuyện gì?!”
Bạn trai tôi lần lượt trả lời:
“Chỉ là máu gà mua từ nhà hàng thôi mà, còn người phụ nữ kia là một con búp bê mô phỏng, đều là đạo cụ chuẩn bị từ trước cả!
Lúc shipper đến, đưa tiền nhờ ta phối hợp một chút.
Không ngờ diễn xuất của ta lại xuất sắc đến !”
Thấy ấy dễ dàng nhấc búp bê lên, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tháng gần đây, trai tôi không còn mặn mà với tôi nữa, thường thì hôm nay tôi nhắn, mai ấy mới trả lời, gọi điện cũng ít khi bắt máy.
Như lần này gọi video mà bắt ngay, với tôi cũng là điều hiếm hoi lắm rồi.
Tôi vì nghi ngờ ấy ngoại nên mới muốn trêu lại một phen.
Nghĩ đến đây, tôi trai đang rửa mặt, tức tối buột miệng:
“Nếu thật sự ngoại , thì hai người cẩu nam cẩu nữ các người cũng đáng chết như hôm nay đó!”
Chỉ là một câu buột miệng vì tức giận.
Tôi không ngờ rằng, tối hôm sau, trai tôi lại thật sự chết.
Trên giường của ấy, cũng có một người phụ nữ trần truồng chết thảm, y hệt trong bức ảnh hôm trước.
4
Hình ảnh hôm qua gọi video với trai vẫn còn rõ mồn một trong đầu tôi.
Lúc đó, sau khi tôi câu giận dỗi, ấy liên tục cam đoan sẽ không bao giờ phản bội tôi.
Anh việc trả lời tin nhắn chậm hay không bắt máy là vì đang phải tăng ca.
Tôi miễn cưỡng tin lời ấy.
Nhưng giờ đây, ấy nằm bất trên sàn, không còn dấu hiệu sự sống nào…
Một cơn buồn nôn dâng trào trong cổ họng tôi.
Tôi lao ra khỏi phòng ngủ, không kìm mà nôn thốc nôn tháo.
Rồi cả người ngã phịch xuống sàn, bất lực ngồi bệt tại chỗ.
Tất cả những gì đang xảy ra bây giờ đã vượt xa mọi tưởng tượng của tôi.
Bạn thấy sao?