Con trai tôi đứng yên, ánh mắt lạnh băng:
“Ngày ra tay tính kế mẹ tôi… đã không còn là cha tôi nữa.”
Chu Linh Linh, đang ngồi bệt dưới đất như tê liệt, khuỵu gối bò tới, nước mắt giàn giụa, bấu chặt lấy ống quần tôi.
“Tôi xin … cho tôi biết con tôi ở đâu. Tôi không tin… nó đã chết rồi…”
“Đó là con tôi mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, Tần Thư Vân, tôi van , ơn…”
“Tất cả là âm mưu của Lâm Nhất Cần! Tôi không muốn tráo con, là ta và mẹ ta ép tôi … Tôi… tôi đâu phải không muốn nuôi con mình…”
“Có người mẹ nào chấp nhận con ruột không ở bên cạnh mình chứ?”
Tôi bật lạnh, ánh mắt sắc như dao, rồi giơ chân đá mạnh ta ra:
“Vậy thì cứ đến bãi rác phía sau bệnh viện cũ mà tìm thử đi. Chỗ đó nhiều xác trẻ con bị vứt lắm, biết đâu tìm thấy thứ mình cần.”
Chu Linh Linh nghe thì trợn trừng mắt, ngã vật xuống đất, ngất lịm.
Tôi quay người, bước thẳng tới trước mặt Viên Minh Lễ.
“Vở kịch hôm nay… có đủ hấp dẫn không?”
Anh ta cố vùng vẫy, nửa thân dưới tê liệt, đôi mắt vẫn trừng lên tôi đầy căm hận. Một lúc sau, ta mới khó khăn rít ra mấy từ:
“Tôi… con tôi…”
Tôi đứng thẳng, cúi đầu xuống ta, giọng nhẹ mà lạnh như băng:
“Con của … thì cứ để trời quyết định số phận.”
Con tôi, sau bao năm sống dưới sự hành hạ của mẹ chồng, thân thể vốn đã yếu ớt, chẳng chịu nổi một cú va chạm mạnh.
Cú đẩy hôm đó… đã khiến con bé rơi vào trạng thái hôn mê vĩnh viễn, không còn tỉnh lại nữa.
Mẹ chồng tôi bị kết tội cố ý người, chưa bao lâu đã phải nhập ICU vì bệnh nặng.
Chu Linh Linh thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần, suốt ngày ngồi trong góc thì thào gọi tên đứa con chưa từng tồn tại của mình.
Lâm Nhất Cần—với đầy đủ bằng chứng phạm tội—bị kết án tử hình, hoãn thi hành.
7
Một tháng sau.
Tôi cùng thân đến một nghĩa trang cũ, im lặng bước qua những hàng bia mộ phủ rêu.
Ngôi mộ này không có ảnh, chỉ là một tấm bia lạnh lẽo đơn sơ.
Hơn hai mươi năm trước, khi tôi đang mang thai, Viên Minh Lễ—chồng —lại phản bội, ngoại với người phụ nữ khác. Cô ta cũng mang thai, chỉ là thời gian ngắn hơn đôi chút.
Lúc tôi chuyển dạ sinh con, tiểu tam kia đã bí mật ra tay, khiến tôi khó sinh… và đứa trẻ chết non ngay trên bàn mổ.
Không chỉ , lần đó còn khiến tôi vĩnh viễn mất đi khả năng mẹ.
Sau này, đến lượt tiểu tam sinh con, chẳng ai tay chân gì cả— thế mà số phận trớ trêu, ta vẫn rơi vào khó sinh như tôi.
Đứa bé năm đó giữ — người mẹ thì không.
Và đáng thương bị mẹ chồng tôi hành hạ suốt bao năm—chính là con của tiểu tam, người đã chen vào gia đình thân tôi năm xưa.
“Đứa trẻ đó giờ sao rồi?”
Tôi không kìm , khẽ hỏi.
Bạn thân tôi chằm chằm vào ngôi mộ, ánh mắt nặng trĩu: “Mẹ chồng đúng là bậc thầy trong việc hành hạ người khác.” “Trên người con bé, không còn chỗ nào lành lặn.” “Vốn dĩ thân thể đã yếu sẵn, bị bà ta đẩy như , gần như chẳng còn hy vọng tỉnh lại.”
Nghe đến đây, trong lòng tôi nặng trĩu, từng ký ức cũ như trào dâng.
Hơn hai mươi năm trước.
“Thư Vân à, đại sư đã rồi—sinh con sẽ hao tổn vận khí nhà ta. Em đưa con bé cho mẹ mang về quê nuôi đi, mẹ nhất định sẽ chăm sóc chu đáo.”
Lâm Nhất Cần ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay tôi, ánh mắt ngập tràn thứ gọi là “ân hận giả tạo”.
Tôi cố kiềm chế cơn ghê tởm đang trào lên trong lòng, cố không rút tay về.
Ánh mắt mẹ chồng lúc ấy ánh lên một tia toan tính:
“Đúng , Thư Vân à, con cứ yên tâm đi. Tuy đại sư con con là mối họa, mẹ sẽ chăm sóc nó chu đáo.”
Bà ta chỉ vào cậu bé trắng trẻo bụ bẫm bên cạnh, giọng đầy hớn hở:
“Đại sư còn thêm, thằng bé này sẽ mang đến vận may cho nhà ta.”
“Thư Vân, con cũng đâu muốn nhà mình gặp xui xẻo, đúng không?” “Chẳng lẽ con lại quan trọng hơn tài vận của cả gia đình?”
Thấy tôi vẫn im lặng không phản ứng, sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi, giọng trở nên chua ngoa, mỉa mai:
“Cũng chẳng thể trách ai, trách thì trách không sinh con trai, chỉ sinh ra thứ vô dụng!” “Biết trước là con thì lúc còn trong bụng nên bóp chết từ sớm, để khỏi sinh ra mà mang họa cho cả nhà!”
Ngoài dự đoán của họ—tôi không tức giận, thậm chí còn mỉm , gật đầu đồng ý một cách dứt khoát:
“Vậy thì phiền mẹ rồi. Đứa trẻ này, con nhất định sẽ nuôi nấng cẩn thận.”
Bởi tôi biết rất rõ, dù tôi sinh ra con trai hay con , trong mắt họ—chỉ cần là con tôi, đều là “tai họa”.
Tôi ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ.
Bọn họ tưởng tôi không hay biết, tôi biết rất rõ: đứa bé này là con trai của Chu Linh Linh—do chính mẹ chồng tôi bế từ phòng sinh của ta sang.
Mẹ chồng tôi đã tranh thủ lúc tôi không ý, quay sang đứa con đang khóc oe oe trên giường, tát cho con bé một cái trời giáng.
“Chát!” Gương mặt trắng trẻo của con bé lập tức in hằn dấu bàn tay đỏ rực.
“Đồ nghiệt chủng!” Bà ta gào lên giận dữ: “Để tao xem hôm nay có đánh chết mày không!”
Tôi chỉ lặng lẽ quay đầu đi, giả vờ như không thấy gì.
Từ hôm đó trở đi, tôi chưa từng hỏi han đến con một lần nào. Còn mẹ chồng tôi thì lại thể lấn tới, ngày càng ra tay tàn nhẫn hơn.
8
Lần thứ hai tôi gặp lại con bé là vào dịp Tết, năm năm sau.
Bạn thân tôi cùng chồng—Viên Minh Lễ— cờ cũng có mặt hôm ấy.
So với làn da trắng hồng mịn màng của con trai, con tôi trông thật tiều tụy và tội nghiệp. Da con bé sạm đi, vàng vọt, người gầy trơ xương như chưa từng ăn no một ngày nào.
Quần áo thì rộng thùng thình, nhăn nhúm, như thể vừa mới vơ tạm thứ gì đó mặc vào.
“Mẹ, chẳng phải đã chuyển tiền cho mẹ rồi sao? Sao con bé lại ăn mặc thế này?” Lâm Nhất Cần hạ giọng, quay sang trách cứ mẹ ta.
Mẹ chồng tôi thì chỉ hừ lạnh, ánh mắt đầy khinh ghét lườm con bé một cái.
“Con bé là đồ vô dụng, mặc đẹp để gì? Có tiền đó, chẳng thà để dành cho cháu trai vàng của mẹ còn hơn!”
“Mày đúng là thứ con ranh không biết điều, còn không mau vào bếp giúp việc đi, đứng đây chướng mắt!”
Mẹ chồng tôi quát lớn, rồi bất ngờ đẩy mạnh con bé một cái. Con tôi loạng choạng vài bước, rồi đập thẳng vào góc ghế sofa.
Lâm Nhất Cần liếc tôi, vẻ mặt cẩn trọng, ánh mắt thấp thỏm đầy dè chừng. Nhưng thấy tôi vẫn bình thản, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con trai với vẻ dịu dàng, ta liền yên tâm mặc kệ mẹ mình đánh mắng con .
Trong căn phòng chật kín người ấy, không ai mở miệng can ngăn. Tất cả đều lạnh lùng đứng như không liên quan.
Cuối cùng, vẫn là con trai tôi bước lại, định đỡ em đứng dậy— chưa kịp chạm vào thì đã bị mẹ chồng tôi giật ngược lại ôm vào lòng.
“Ui da, cháu trai cưng của bà, tay của con là vàng là ngọc, đừng chạm vào mấy thứ dơ bẩn ấy!”
Vừa , bà ta vừa lôi từ trong túi ra một nắm kẹo nhiều màu sắc:
“Cháu à, đây là kẹo bà nội mua từ cửa hàng ngon nhất trong làng đó, để dành mấy tháng mới mua đủ. Nào, ăn một viên đi!”
Nhưng con trai tôi nhăn mặt, quay đầu tránh đi, giãy ra khỏi vòng tay bà.
Nó chạy về phía tôi, giọng non nớt kiên quyết:
“Con không ăn đâu, kẹo của dì Linh Linh ngon hơn nhiều.”
“Dì Linh Linh là ai con?” Tôi mỉm , bế con trai ngồi lên đùi mình.
“Là dì hay gặp con, hay mua đồ ngon cho con ăn ấy.” Con trai chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ trả lời, chẳng chút đề phòng.
Bạn thấy sao?