Không Ai Là Mẹ [...] – Chương 1

1.

Tại bữa tiệc tốt nghiệp tiến sĩ của con trai.

Tôi và chồng Lâm Nhất Cần đang chuẩn bị bước lên sân khấu để phát biểu.

Tôi vừa mới đưa tay định cầm micro, thì bất ngờ một bóng người từ dưới lao lên, giật lấy micro khỏi tay tôi.

Tôi kỹ lại, thì ra là tiểu tam của chồng – Chu Linh Linh.

Sự xuất hiện của ta khiến cả hội trường sững sờ, riêng Lâm Nhất Cần và mẹ chồng tôi lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.

Trùng hợp thay, tôi cũng .

Trong khi đám quan khách vẫn còn hoang mang, Chu Linh Linh đã bắt đầu màn diễn của mình.

Cô ta nước mắt nước mũi ròng ròng, nghẹn ngào :

“Chào mọi người, tôi tên là Chu Linh Linh, là mối đầu của Lâm Nhất Cần. Hôm nay tôi đến đây để vạch trần bộ mặt thật của một người!”

Nói rồi ta giơ tay chỉ thẳng vào tôi:

“Chính là người đàn bà độc ác này Tần Thư Vân! Hơn hai mươi năm trước, chính ta đã cướp vị hôn phu của tôi!”

Tức thì, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đổ dồn về phía tôi.

May mắn thay, vẫn có nhiều người giữ lý trí.

“Tôi nghe hai vợ chồng họ là tự do đương, cảm bao năm nay vẫn tốt đẹp mà.”

“Đúng . Dù là mối đầu, đã chia tay rồi thì người ta có quyền đến với người khác chứ.”

“Cô là bị cướp, có bằng chứng không?”

Vừa dứt lời, mẹ chồng tôi liền phối hợp bước ra, nước mắt nước mũi đầy mặt, bắt đầu kể khổ.

Bà ta nức nở :

“Chuyện này tôi vốn định chôn chặt trong lòng, không muốn nhắc lại. Nhưng bao nhiêu năm nay Linh Linh sống khổ quá rồi…”

“Hồi đó con trai tôi và Linh Linh vốn sắp đính hôn, mà Tần Thư Vân lại chen ngang!”

“Nó dùng đủ trò thủ đoạn để ép con trai tôi phải cưới nó, khiến đôi uyên ương phải chia lìa suốt hơn hai mươi năm!”

Đám quan khách bắt đầu xì xào bàn tán.

“Chuyện của hơn hai mươi năm trước, ai mà thật giả?”

“Đúng , Tổng giám đốc Lâm chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Ông là người trong cuộc, gì đi chứ?”

Tôi khẽ Lâm Nhất Cần, ta thoáng liếc tôi một cái rồi cúi đầu, bộ khó xử, im bặt không gì.

Thái độ ấy chẳng khác nào mặc nhận.

Chỉ là không dám trắng ra vì còn sĩ diện mà thôi.

Khóe môi tôi cong lên – hay lắm!

Ba người phối hợp diễn rất ăn ý.

Nhưng trùng hợp thay – tôi cũng chuẩn bị sẵn một vở kịch riêng cho mình rồi.

Để xem, ai mới là người bị dắt mũi đến cuối cùng.

2

Phía dưới khán phòng, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên:

“Tôi thấy hai vợ chồng họ lúc nào cũng cảm, ai ngờ Tần Thư Vân lại là người thứ ba.”

“Nhưng mà chuyện cũng lâu lắm rồi, ai biết lúc đó thật sự ra sao.”

“Dù có hơi sai đi nữa, thì giờ họ cũng có con cái đàng hoàng rồi còn gì.”

Chu Linh Linh nghe liền nở một nụ đắc ý.

Rồi rất nhanh, ta đổi sang vẻ mặt đầy ấm ức, hướng về phía khán giả bên dưới.

“Nếu chỉ vì chút chuyện năm xưa, thì hôm nay tôi đâu cần mất mặt chạy đến đây?”

Giọng ta nghẹn ngào, nước mắt lã chã: “Tôi nghe có người , họ đã có một đứa con trai rồi, chuyện cũ nên để nó qua đi…”

“Nhưng các người có biết không? Đứa con đó—căn bản không phải con của ta!”

Cô ta nâng giọng, đôi mắt sáng quắc khóa chặt lấy tôi.

“Đứa con đó là của tôi! Là ta đã trắng trợn cướp nó khỏi tay tôi!” “Cô ta đem con ruột của mình gửi về quê, rồi giữ con trai tôi lại bên mình nuôi dưỡng.” “Tất cả là để hãm con tôi!”

Câu vừa dứt— cả hội trường lập tức náo loạn.

“Tần Thư Vân—con đàn bà độc ác này không chỉ cướp vị hôn phu của tôi, mà còn muốn chết con trai tôi!”

“Hôm nay, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của ta!”

Cô ta bước đến bên con trai tôi, nắm chặt tay nó, nước mắt đầm đìa:

“Con ơi, con là con ruột của mẹ mà!” “Bao năm qua con bị người đàn bà độc ác này nuôi dưỡng… Mẹ có muốn cũng không thể mang con trở về.” “Nhưng giờ con đã lớn rồi, không cần phải chịu sự khống chế của ta nữa đâu.”

Gương mặt ta đầy bi thương, như thể cả thế giới đã phản bội mình.

Lâm Nhất Cần lúc này bộ như vừa nghe chuyện lần đầu, bày ra vẻ kinh hoàng như thể bị lừa dối bao năm.

Anh ta quay sang tôi, giận dữ quát lớn: “Những gì Linh Linh … có phải sự thật không?” “Thì ra, năm đó thằng bé đó là do em cướp khỏi tay ấy thật sao?”

“Cô bao nhiêu năm nay chẳng hề đoái hoài gì đến con mình, căn bản không hề quan tâm đến nó!” “Cô chỉ chăm chăm nghĩ cách hành hạ Linh Linh và con trai ấy!” “Đúng là đồ đàn bà độc ác!”

Lời vừa dứt, cả khán phòng lại lần nữa vỡ òa.

Khách khứa dưới sân khấu cũng bắt đầu quay sang chỉ trích tôi:

“Phải căm thù đến mức nào mới có thể nhẫn tâm gửi con ruột về quê, còn ở lại đây để tra tấn con người ta?” “Tần Thư Vân tiểu tam đã đành, còn hãm con của người ta nữa, đúng là bệnh hoạn!” “Người đàn bà độc ác như , không xứng đáng mẹ!” “Theo tôi thấy, người đáng thương nhất là con ta. Phải có người mẹ thế này, thật sự tội nghiệp.” “…”

Trong số khách mời hôm nay còn có không ít phóng viên.

Và tất nhiên, bọn họ bắt đầu tung hết bản lĩnh nghề nghiệp ra hành sự.

Bật livestream. Viết caption.

Mọi lời cay nghiệt trên đời đều đang trút hết lên người tôi.

“Độc phụ.” “Tiện nhân.” “Biến thái.” “Tâm địa rắn rết.” “Tàn nhẫn đến mất hết nhân tính.”

Không ít khách mời cầm bát canh nóng trên bàn hất thẳng vào tôi.

Còn tôi—chỉ khẽ nghiêng người tránh đi, không hề hoảng loạn, từng bước ung dung tiến về phía Chu Linh Linh.

“Cô đứa trẻ là con . Vậy nghĩa là, nó là con của và Lâm Nhất Cần?”

Chu Linh Linh rõ ràng đã chuẩn bị trước cho câu hỏi này.

Cô ta bình tĩnh đáp: “Tất nhiên là không.”

“Sau khi cướp Lâm Nhất Cần đi không lâu, cha mẹ tôi đã ép tôi phải cưới một người đàn ông khác.” “Đứa trẻ là con tôi và người đó. Sau này tôi không còn bất kỳ liên lạc nào với Lâm NhấCần nữa.” “Cho đến tận hôm nay, tôi…”

Chưa kịp để ta hết câu, tôi lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt quét xuống phía dưới khán đài:

“Phải rồi, hôm nay con tôi cũng đến.”

Lâm Nhất Cần lập tức cau mày, lớn tiếng quát: “Dù con bé có đến thì cũng chẳng liên quan gì đến ! Cô không xứng mẹ nó, cút ra ngoài cho tôi!”

Khán giả phía dưới cũng nhanh chóng hùa theo:

“Đúng đấy! Cút đi!” “Loại đàn bà độc ác như không xứng đáng mẹ!” “Tôi sẽ bóc phốt lên mạng, để cả thiên hạ chửi rủa !” “Chủ tịch Lâm tiệc mừng xong nhớ đuổi thẳng ta ra khỏi đây nhé!” “…”

Giây phút đó, tôi đã trở thành cái bia cho cả thế giới ném đá.

Trong mắt họ, tôi là kẻ không chuyện ác nào không — một con đàn bà hoại gia đình người khác, cướp con của người ta, và không xứng mẹ.

Cánh cửa hội trường chậm rãi mở ra. Một bước vào, chậm rãi mà kiên định.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ấy.

Cô bước từng bước một về phía chúng tôi, dáng vẻ rụt rè, cứng nhắc.

Trên người là một bộ lễ phục đắt tiền, lại chẳng hề hợp với khí chất của —như thể bộ váy ấy đang mặc sai người.

Trên má trái có một vết sẹo, không sâu đủ rõ.

Chính nhờ vết sẹo ấy… tôi nhận ra— là con tôi.

Con bé đi thẳng về phía tôi, không chần chừ, không do dự.

Chỉ khi đến gần, tôi mới thấy trong tay con bé đang nắm chặt một con dao găm.

Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt con bé bỗng vặn vẹo đến đáng sợ.

“Mày không xứng mẹ tao, đi chết đi!”

Lời còn chưa dứt, nó đã như phát điên, cầm dao lao thẳng về phía tôi.

Chỉ trong chớp mắt.

Một bóng người bất ngờ lao ra— đẩy mạnh bé ngã xuống đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...