Tôi hoàn toàn có thể rời bỏ Lý Anh Hoa, đi sống cuộc đời an nhàn mà con đã chuẩn bị cho mình.
Nhưng tôi biết, nếu tôi rời đi, con cái ông ta sẽ không thèm đoái hoài gì đến ông ta nữa.
Kết cục của ông ấy chỉ có thể là chờ chết.
Thế là, tôi từ chối vào viện dưỡng lão, còn rút toàn bộ số tiền đó ra, dùng để chăm lo cho cuộc sống hai người chúng tôi.
Lý Anh Hoa không phải không biết chuyện.
Tôi từng nghĩ rằng, vì số tiền đó, ông ta ít nhất cũng không đến mức tàn nhẫn đuổi tôi đi.
Nhưng ông ta đúng là loại người bạc bẽo đến tận xương tủy.
Khi tôi không còn giá trị lợi dụng nữa, điều chờ đợi tôi vẫn là cảnh bị đá ra đường.
Dù chị Lưu có lên tiếng đuổi bọn họ, đám con nhà họ Lý cũng chẳng thèm sợ, còn quay sang mỉa mai chị ấy một trận rồi mới chịu rời đi.
11
Thấy tôi nhất quyết không quay về, đám con của Lý Anh Hoa bắt đầu khuyên ông ta ly hôn với người vợ trẻ để lại bảo mẫu chăm sóc.
Nhưng đàn ông mà, cuối cùng vẫn là sinh vật sống bằng thị giác—ông ta không nỡ rời bỏ người vợ trẻ đẹp mềm mại thơm tho trong lòng.
Huống hồ, người vợ mới còn rưng rưng nước mắt nhận lỗi, dáng vẻ yếu đuối người ta mủi lòng.
Lý Anh Hoa lập tức quên mất ai là người đã bỏ tiền chạy vạy lo viện phí cho ông ta trong bệnh viện,
quên mất ai là người đã ngày đêm túc trực chăm sóc ông ta khi bệnh nguy cấp.
Vợ và con riêng của ta thì sao?
Không thèm lộ mặt một lần.
Vậy mà ông ta lại chẳng hề áy náy, thậm chí còn không chịu trả lại tiền viện phí cho các con.
Điều này khiến bọn họ tức đến mức thề sẽ cắt đứt quan hệ, không bao giờ đoái hoài đến ông ta nữa.
Nhưng kỳ lạ thay, sau đó người vợ trẻ và con trai riêng bỗng “thay tính đổi nết”.
Không bắt ông ta việc nhà nữa, mỗi ngày ba bữa đều nấu toàn những món ông ta thích, thay đổi liên tục.
Chẳng mấy chốc, thân thể ông ta “nở” ra như bị thổi khí.
Ông ta không thấy có gì sai, còn tưởng đó là biểu hiện của “cuộc sống hạnh phúc viên mãn”.
Nhưng vì cao huyết áp và tiểu đường, lần này ông ta đổ bệnh thật sự.
Triệu chứng đột quỵ ngày càng nặng, ông ta hoàn toàn gục ngã.
Không có tôi ở bên chăm sóc cẩn thận, trạng liệt nửa người của ông ta đã đến sớm hơn hai năm rưỡi.
Người vợ kia lập tức che giấu trạng liệt của ông ta, chẳng còn chút dịu dàng nào như trước.
Đói bụng, tè ra quần trở thành chuyện thường ngày.
Ban đầu, ông ta còn hy vọng con cái sẽ quay lại cứu mình.
Nhưng bọn họ cũng đang lao đao vì một chuyện lớn—
Vì dám sự với chị Lưu, con trai chị ấy – người trong phòng giáo dục – đã điều tra ra việc cả đám con nhà họ Lý dùng mối quan hệ của Lý Anh Hoa để gian lận khi vào ngành.
Kết quả là… tất cả đều bị đuổi việc.
Họ giờ bận bịu mưu sinh, lại còn oán giận Lý Anh Hoa về chuyện cũ, không ai thèm tới ông ta lấy một lần.
Ông ta vì muốn lấy lòng người vợ trẻ, từng bước giao hết tài sản.
Đầu tiên là đưa thẻ lương, sau là sổ tiết kiệm, cuối cùng thì tranh chấp mãi cũng phải nhượng lại cả căn nhà.
Ông ta nghĩ rằng chỉ cần giao ra căn nhà, ít nhất sẽ có vài năm yên ổn.
Nhưng đến lúc ấy, ông ta đã không còn xu dính túi, người vợ trẻ chỉ đối phó cho có, miễn ông ta còn sống là .
Đợi đến khi con trai riêng của ta thi xong cấp ba, ta bán luôn căn nhà, cuỗm hết tiền bạc rồi dắt con bỏ trốn.
Lý Anh Hoa – không còn nhà cửa, không có người thân – bị chính những đứa con của mình ghét bỏ sau khi biết ông ta chẳng còn gì giá trị.
Ông ta chết đói trong một con hẻm nhỏ, không ai biết đến.
Khi người ta phát hiện ra, khóe miệng ông ta vẫn còn dính chất thải.
Sau khi ông ta chết, con cái ông ta bị kiện ra tòa vì tội “vứt bỏ, ngược đãi người già”.
Đọ_c full tạ*ị page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các c,ủa Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các ?
Chúng ta rồi ai cũng sẽ đến tuổi xế chiều, đến tuổi đó, điều mà ai cũng mong mỏi… chỉ là có một người bầu .
Tôi tiếp tục chăm sóc chị Lưu thêm hai năm nữa, rồi chị ấy ra đi trong giấc ngủ, nhẹ nhàng không chút đau đớn.
Lúc đó, trong tay tôi đã có vài chục vạn tiền tiết kiệm.
Cả đời đã vất vả rồi, giờ tôi cũng muốn sống cuộc đời tự do như những gì con tôi từng ao ước.
Tôi đi học lái xe, mua một chiếc ô tô cũ giá rẻ.
Tôi muốn, trong quãng đời còn lại, thay con mình đi ngắm những cảnh đẹp mà nó từng mơ chưa kịp đi.
Đợi đến một ngày nào đó, khi tôi không còn đi nổi nữa, tôi sẽ về sống ở viện dưỡng lão mà con đã sắp xếp sẵn cho tôi từ trước.
Kiếp này, cuối cùng tôi cũng hiểu cái “thế giới khác” mà con tôi từng .
Chị em à, đừng vì tuổi tác mà sợ hãi thế giới này.
Nếu không thử, sao biết thế giới ngoài kia có vô vàn khả năng đang chờ đón mình?
(Hết)
Bạn thấy sao?