Dần dần, ta không còn nghe thấy âm thanh của bọn họ, ta ngoáy ngoáy lỗ tai, một dòng m.á.u nóng từ bên trong chậm rãi chảy xuống.
Ta dùng tay nhẹ nhàng lau đi, tay đầy m.á.u tươi, ta có thể cảm giác bản thân thật sự sắp chết.
Trong gương, ta gầy đến mức giống như một khối xương khô, dường như chỉ cần ai đó chạm nhẹ vào cũng có thể hóa thành mảnh vụn.
Vừa rồi Tạ Chi Dao đã gì nhỉ?
Ta nhíu mày suy tư một hồi mới nhớ ra, hắn rằng một tháng sau sẽ kết hôn với ta.
Một khi đã như , ta sẽ lại chờ hắn một tháng.
Ta muốn xem thử, hôn lễ này rốt cuộc có thể kết thành hay không.
6
Càng gần đến ngày đại hôn, ta càng hôn mê sâu hơn.
Trong khoảng thời gian này, ta thường xuyên mơ thấy cùng một giấc mơ, trong mộng có một nam tử râu tóc bạc trắng vô cùng đau lòng quát hỏi ta: “Oản Nhất, ngươi có hối hận không?”
Mỗi lần, ta đều thấy một người giống hệt mình quỳ gối trong điện phủ trang nghiêm, lớn tiếng : “Phụ Thần, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận!”
“Chẳng sợ vì mà vẫn thần?”
“Chẳng sợ vì mà vẫn thần!”
Nhìn thấy bộ dáng kiên định của người kia, ta lại không nhịn mà khóc rống lên, muốn ngăn cản nàng mỗi lần đều không thể xuyên qua .
Ta muốn với nàng: “Ngươi sẽ hối hận, ngươi thật sự sẽ hối hận!”
Bởi vì ta, đã hối hận.
Yêu người khác mãi mãi không bằng chính mình!
7
Rất nhanh đã đến ngày đại hôn, trong gương thấy mình sử dụng thuật pháp biến sắc mặt, ta nhất thời có chút giật mình.
Thuật pháp này thật sự kỳ diệu, không chỉ bề ngoài ta khôi phục lại dáng vẻ đẹp nhất, mà cả người cũng tràn đầy sinh khí, khí huyết dồi dào.
Cái người giống như bộ xương khô gần c.h.ế.t ấy căn bản không còn tồn tại nữa.
Ta sờ lên khuôn mặt này của mình, khóe miệng cong lên, nơm nớp lo sợ hai đạo sĩ : “Yên tâm, ta sẽ không vạch trần các ngươi.”
Bọn họ cũng không nghĩ rằng, chỉ là một thuật pháp thay đổi sắc mặt mà thôi, thế lại khiến ta trở thành một người bình thường.
Lúc ấy, bọn họ thấy ta chẳng có sức lực mở miệng, mới quyết tâm dùng thuật pháp này thay vì hao tâm tổn sức đi tìm một viên Hoán Nhan Đan về.
Các đạo sĩ nhau đầy kinh ngạc vẫn không dám yên tâm.
Ta nghiêng đầu liếc bọn họ một cái, bọn họ lập tức quỳ xuống xin tha.
Ta không thèm để ý, chỉ phất phất tay, với bọn họ: “Các ngươi yên tâm, Giang Oản ta đã là sẽ .”
Thực ra, ta còn muốn cảm ơn bọn họ vì đã không cho ta dùng Hoán Nhan Đan, mà lại dùng thuật pháp này.
Ta thực sự mong chờ, khi ba canh giờ trôi qua, Tạ Chi Dao sẽ thấy cơ thể bị khâu lộn xộn của ta thì sẽ có biểu cảm gì.
8
Đây là lần đầu tiên ta thấy Tạ Chi Dao sau khi bị đào ra Kiếm Cốt.
Trong khoảng thời gian này, nghe hắn luôn canh giữ bên ngoài phủ của Tô Uyển Nhược, hộ pháp cho nàng ta.
Hắn không phải không nghĩ đến việc gặp ta lần nào cũng bị người khác dùng đủ loại lý do để khuyên quay trở lại.
Nào là trước khi đại hôn, tân lang và tân nương không nên gặp mặt, nào là Tô Uyển Nhược đang dung hợp Kiếm Cốt gặp phải trở ngại nào đó.
Vì thế, khi hắn thấy ta đã hoàn toàn khôi phục, chẳng khác nào hình ảnh của tiểu sư muội ngày ngày ríu rít theo sau hắn năm xưa, ánh mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Hắn vội vàng bước nhanh tới trước mặt ta: “Oản Oản, ta đã nàng chắc chắn sẽ không có việc gì mà!”
Bạn thấy sao?