Khôi Phục Thần Vị – Chương 12

17

Hai trăm năm sau, con đường thông thiên cuối cùng cũng tu bổ lại giống như lúc ban đầu.

Toàn bộ người tu tiên trên thế giới ngẩng đầu trời, trông thấy những dải cầu vồng năm màu bay ngang qua bầu trời.

Về sau, có người đồn rằng, vào ngày đó, có người đứng bên cạnh Phật tử nghe thấy ông ấy một câu: “Thần có lòng từ bi.”

, số lượng người tôn thờ thần dần dần tăng lên.

Ca ca hỏi ta: “Bọn họ đã muội như , tại sao muội vẫn muốn giúp bọn họ sửa chữa con đường thông thiên? Oản Nhất, đó không giống tính cách của muội.”

Ta nhạt, khinh thường đáp: “Chẳng lẽ việc tu bổ con đường thông thiên là biểu hiện của lòng nhân từ sao?”

“Tu tiên chính là nghịch thiên mà đi, lúc nào cũng đứng trên mũi kiếm. Hơn nữa, cho dù bọn họ có phi thăng, cũng chỉ lên một tầng thế giới khác, mãi mãi cũng chỉ là những con kiến thôi.”

“Đối với loài kiến, ta chẳng cần bận tâm.”

“Hơn nữa, giúp Phụ Thần gia tăng thêm tín ngưỡng để pháp lực của ông ấy càng mạnh hơn, chẳng phải tốt sao?”

Ca ca xoa đầu ta: “Phụ Thần sẽ rất vui, cuối cùng muội đã trưởng thành.”

Khi ta nắm tay ca ca bay về Thần giới, ta quay lại thoáng qua tiểu thế giới này một lần cuối.

Giờ đây, khi đã có thân thể chứa thần lực, toàn bộ tiểu thế giới, từng ngọn cỏ, từng chiếc lá đều hiện rõ mồn một trong mắt ta.

Ta thấy Tạ Chi Dao.

Hắn đang quỳ trước cửa Dược Cốc, cầu xin Dược Vương chữa trị lại cơ thể bị huỷ hoại của ta.

Dược Vương từ chối: “Việc này đòi hỏi vô số thiên tài địa bảo. Chưa kể, dù có chữa trị , hồn cũng đã mất, người cũng chẳng còn nữa.”

Tạ Chi Dao vẫn kiên trì : “Ngài muốn gì cứ , ta sẽ tìm cho ngài.”

“Ngài không cần lo chuyện khác, chỉ cần chữa trị cơ thể nàng là . Oản Oản cái đẹp, ta không muốn khi nàng trở về, thấy chỉ là một cơ thể bị huỷ hoại.”

Dược Vương lắc đầu, bất đắc dĩ chấp nhận, bởi vì Tạ Chi Dao là tu vi Hóa Thần, còn ông ấy chỉ là một Nguyên Anh hèn mọn.

Tạ Chi Dao mừng rỡ như điên: “Sau khi chữa trị lại cơ thể nàng, ta sẽ tìm lại linh hồn của nàng. Dù nó có vỡ thành ngàn mảnh, ta cũng sẽ ghép lại để Oản Oản sống lại.”

Ta thu hồi ánh mắt, khóe miệng lộ ra một nụ mỉa mai.

Hắn vĩnh viễn không thể tìm lại linh hồn của ta.

Yêu thương muộn màng thực sự thảm hơn cỏ rác.

 

 

PHIÊN NGOẠI

Tạ Chi Dao

Ta tìm suốt một ngàn năm, chạy khắp cả thế giới vẫn không thể tìm thấy một tia hơi thở của Oản Oản.

Tại sao lại như ?

Nàng thực sự đã hoàn toàn tiêu tán khỏi thiên địa này rồi sao?

Giữa cơn phập phồng của tâm huyết, ta không kìm mà ho khan, khi mở tay ra, chỉ thấy đầy tay m.á.u tươi.

Ta khổ, những lần đi tìm thiên tài địa bảo chữa trị đã khiến ta vô số lần bị thương nặng. Nếu không phải còn muốn tìm lại hồn phách của Oản Oản, ta đã không thể kiên trì đến bây giờ.

Nhưng một ngàn năm, đã một ngàn năm, tại sao lại không có chút kết quả nào?

Nếu đã , có lẽ ta cũng chẳng còn lý do gì để sống tiếp nữa.

Vào lúc đó, ta đột nhiên cảm nhận một tia hơi thở của Oản Oản.

Ta điên cuồng lao tới chỉ thấy một đám người tu tiên đang thăm viếng một tòa thần tượng.

Nhưng tòa thần tượng ấy, sao lại giống hệt Oản Oản?

Ta giữ c.h.ặ.t t.a.y một người tu tiên, hỏi: “Các ngươi đang thăm viếng ai?”

Người đó ta không hài lòng: “Ngươi không biết Linh Âm thần nữ sao? Năm đó, chính nàng đã sửa chữa lại con đường thông thiên.”

“Cái gì?”

Ta ngẩn ngơ buông tay, ra, Oản Oản thật sự là thần nữ.

Nàng đã sớm khôi phục thần vị, trở về Thần giới.

Nàng thật sự không cần ta, thực sự không cần ta nữa.

Cuối cùng, ta không thể chống đỡ nổi, ngã xuống đất, thất khiếu đổ m.á.u c.h.ế.t đi.

Trong khoảnh khắc mờ mịt ấy, ta dường như lại thấy Oản Oản, nàng cao cao tại thượng ta, không một chút biểu cảm.

Ta khẩn cầu nàng: “Ta sai rồi Oản Oản. Thần mọi người, có thể nào cũng ta không?”

Nàng chỉ lắc đầu:“Thần sẽ không một người chết.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...