Nhìn bàn tay đầy máu, Tô Uyển Nhược thảm: “Ta không còn áp chế Kiếm Cốt nữa. Nó sắp cắn nuốt toàn bộ thân thể ta. Ngoài kia, những kẻ tự xưng là sứ giả chính nghĩa cũng đang chờ g.i.ế.c ta để trút giận.”
“Tạ Chi Dao, ta hận chàng, hận ta từng tin tưởng thương chàng.”
“Mọi chuyện ngày hôm nay đều là do chàng tự mình chuốc lấy!”
Tạ Chi Dao cuối cùng cũng phản ứng lại, lạnh lùng nàng.
“Ta gieo gió gặt bão, còn ngươi thì sao?”
“Chẳng phải chính ngươi đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa ta và Phật tử, rồi tự phân tích rằng ngươi có khả năng là thần nữ nhất sao?”
“Hai đạo sĩ kia cũng là do ngươi cố sắp đặt. Ngươi không hề muốn Oản Oản sống sót.”
“Ngươi biết rõ bản tính tham lam của bọn chúng, chắc chắn chúng sẽ ham muốn những thần dược đó. Ngươi còn cố mua lại từ tay bọn chúng, để Oản Oản c.h.ế.t trong đau đớn.”
“Tô Uyển Nhược, ngươi thật khiến người ta ghê tởm.”
Nói xong, hắn phất tay, không màng đến lời cầu xin của nàng ta, đuổi nàng ta ra khỏi phủ.
Những tu sĩ đã chờ sẵn bên ngoài lập tức lao vào, kẻ đ.â.m một nhát, người c.h.é.m một nhát, biến nàng ta thành đống thịt nát.
Kiếm Cốt mà bọn họ muốn cướp đoạt lại thần kỳ biến mất trước mắt bọn họ.
Ta xuống Kiếm Cốt trong tay, bây giờ đã biến thành hình dạng của một con phượng hoàng nhỏ, ta nhẹ nhàng vuốt đầu nó, nó lập tức cọ cọ vào tay ta.
Kiếm Cốt đã thu hồi, ta thật sự sắp về nhà.
16
Năm đó, ta vì truy sát thượng cổ hung thú Cùng Kỳ, vô đánh gãy con đường thông thiên của tiểu thế giới này.
Phụ Thần rằng ta suốt ngày rắc rối, lần này đã ra lớn chuyện.
Ta thản nhiên đáp: “Ta sửa chữa lại không phải rồi sao?”
Phụ Thần lại bấm ngón tay tính toán rồi : “Lần này không đơn giản như . Mọi chuyện đều có nhân có quả, ý trời đã định.”
“Ngươi đánh gãy con đường thông thiên là nhân, quả là ứng với việc ngươi sẽ không thể niết bàn hồi sinh, cũng không thể chân chính thành thần.”
Ta vừa định hỏi Phụ Thần ý ông là gì.
Ông đã phong bế thần lực và ký ức của ta, rồi ném ta vào tiểu thế giới này.
“Oản Nhất, tính cách ngươi bướng bỉnh, dễ dàng thất bại trong kiếp.”
“Ngươi từng hỏi ta, thần mọi người, lẽ ra phải là kẻ có nhất, tại sao ta lại không cho ngươi lòng với người khác.”
“Ta cho ngươi, vì thần tất cả, nên không thể có sự thiên vị. Người có nhất cũng là người vô nhất. Vì , để thành thần, cần phải đoạn tuyệt ái!”
“Ngươi luôn không thể hiểu rõ điều này, lần này ngươi tự mình trải qua một kiếp sẽ biết. Yêu một người chính là việc khó kiên trì nhất.”
Giờ đây, khi nghĩ lại, tất cả đều đúng như lời Phụ Thần đã .
Lòng người thật sự là thứ biến đổi thất thường nhất.
Dù hoa có đẹp đến đâu, ánh mắt cũng có lúc bị ong mật mê hoặc.
“Ca ca, sửa chữa xong con đường thông thiên, chúng ta sẽ về nhà chứ?”
“Được. Phụ Thần cũng đang chờ muội!”
Bạn thấy sao?