Khởi Nghiệp Từ Kiwi – Chương 5

6

Sau khi bị tôi từ chối, dân làng lại bắt đầu giục Lâm Na, hỏi ta khi nào mới có thể bán kiwi.

Lâm Na biết rõ, năm ngoái tôi thu mua kiwi với giá một tệ một cân, người trong làng kiếm bộn tiền, năm nay lại ồ ạt vay tiền đất, mở rộng quy mô trồng trọt.

Nếu thực sự không bán , e rằng cả làng sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất.

Bị dồn vào đường cùng, Lâm Na bèn đi tìm những thương lái thu mua kiwi, dùng giá thấp để mời họ đến mua.

Nhưng thương lái nào nghe phải vào tận vùng núi xa xôi hẻo lánh để thu mua cũng chẳng ai muốn đi, cho dù Lâm Na sáu hào một cân cũng . Thế kiwi sắp chín rục, đến lúc đó sẽ không chịu nổi việc vận chuyển đường dài, Lâm Na cắn răng, sẽ tự mình tổ chức dân làng gánh kiwi ra ngoài, thương lái phải trả bảy hào một cân.

Thương lái đồng ý.

Tôi cũng không biết Lâm Na dùng cách nào mà có thể thuyết phục dân làng, dùng đòn gánh gồng gánh từng sọt,

mang kiwi từ trong núi ra đường cái.

Nhưng tất cả những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Chị Vương gọi điện cho tôi: "Tiểu Mẫn, mau đến xem kịch hay này!"

Lúc này công việc kinh doanh của tôi ngày càng phát triển, tôi còn thêm vài người giúp việc. Nghe có chuyện hay để xem, tôi lập tức bắt xe đến đó.

Vừa đến nơi, tôi đã thấy Lâm Na dẫn theo cả nhà đang cãi nhau với thương lái thu mua.

Những sinh viên nghèo khó phía sau cũng từng người một xắn tay áo, chuẩn bị lao vào ẩu đả.

Tôi lặng lẽ đi đến sau lưng chị Vương, hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.

Mới biết, thì ra là do tôi họa.

Trước đây, thấy làng của Lâm Na nằm sâu trong núi, người dân kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, nên tôi nghĩ bất kể quả tốt quả xấu,

đều thu mua hết.

Đến lúc đóng hộp quà, tôi sẽ tự mình loại bỏ quả hỏng.

Nào ngờ, dân làng lại tưởng thương lái thu mua cũng giống như tôi, tốt xấu gì cũng lấy hết, nên cứ thế trộn lẫn tất cả vào nhau.

Lúc nghiệm hàng, thương lái tức đến mức suýt ngất: "Mấy người ăn kiểu gì thế này? Trộn lẫn cả quả tốt lẫn quả hỏng, định lừa tôi à? Muốn tôi sản phải không? Tôi tốt bụng đến thu mua kiwi cho mấy người mà lại bị đối xử thế này đây hả?"

Lâm Na không phục, chỉ vào đám sinh viên nghèo khó phía sau : "Trước đây Trần Mẫn toàn bộ đều thu mua hết. Nếu muốn loại bỏ quả hỏng thì chúng tôi, những sinh viên nghèo này, lựa cho . Một giờ hai mươi tệ thôi, sau đó chúng tôi sẽ đăng lên mạng giúp đỡ sinh viên nghèo, tạo danh tiếng tốt cho ."

Tôi thầm lạnh, tôi chính là tấm gương nhãn tiền, chẳng những không có tiếng thơm gì, ngược lại còn mang tiếng xấu, bị người ta mắng là kẻ lòng dạ đen tối.

Thương lái tức đến suýt hộc máu: "Chỉ bằng lũ sinh viên lề mề các mà đòi hai mươi tệ một giờ? Tôi các bà các mười tệ một giờ còn nhanh hơn. Số kiwi này mấy tự xử lý đi. Tôi không lấy quả hỏng đâu. Nếu không thì tôi sẽ không thu mua kiwi nữa!"

Thấy thương lái cứng rắn không chịu nhượng bộ, Lâm Na lại không thể nào tự bỏ tiền túi ra sinh viên nghèo lựa quả.

Hơn nữa, một khi loại bỏ hết quả hỏng, thu nhập của dân làng sẽ giảm đi đáng kể, vốn đã bị ép giá xuống ba hào, cứ thế này thì không .

Thế là Lâm Na liều mình xúi giục dân làng và đám sinh viên nghèo vây quanh thương lái: "Số hoa quả này hôm nay không thu cũng phải thu, nếu không thì hôm nay đừng hòng đứng dậy mà đi."

Thương lái thu mua quanh năm rong ruổi khắp nơi, loại người dân ngang lý ở vùng núi hẻo lánh nào mà chưa từng gặp, nào có sợ.

Anh ta lập tức lôi ra một cây xà beng từ trên xe.

Còn chị Vương bên cạnh tôi cũng vỗ vai tôi: "Đồng nghiệp gặp nạn, tôi phải ra tay nghĩa hiệp chứ!"

Trong chốc lát, những thương lái khác đang đứng xem cũng xúm lại bênh vực người lái buôn kia.

Dân làng và đám sinh viên nghèo nào đã từng gặp trận thế này, lập tức chùn bước.

Tôi khẽ lắc đầu: "Đúng là đáng đời!"

8

Không đến chuyện rắc rối của Lâm Na nữa.

Từ khi không thu mua kiwi của làng ta, chi phí của tôi giảm xuống, vốn liếng cũng dồi dào hơn.

Kiwi trên thị trường bỗng dưng không đủ bán, tôi cũng không tiện tranh giành phần của những thương lái khác.

Bèn nghĩ đến việc tìm đến làng bên cạnh làng của Lâm Na.

Tuy đường vòng, lại ở tận sâu trong núi, kiếm thêm đồng nào hay đồng đó.

Khi trưởng làng bên cạnh nghe tin tôi thu mua kiwi của làng họ với giá một tệ, suýt chút nữa thì quỳ xuống lạy tôi.

Hợp đồng ký xong, trưởng thôn liên tục bưng trà rót nước cho tôi, thậm chí còn chủ chất kiwi lên xe giúp tôi.

Đến lúc đưa tiền, vốn đã thỏa thuận một cân một tệ, trưởng thôn nhất quyết không chịu, chỉ lấy tám hào.

Trưởng thôn nước mắt lưng tròng, bàn tay nhăn nheo đẩy tiền lại: "Cô Trần, đừng cãi lão già này nữa, mấy năm nay

kiwi trong thôn chúng tôi, năm hào một cân cũng chẳng bán , tám hào đã là nhiều lắm rồi, chúng tôi mãn nguyện lắm rồi."

"Hơn nữa, thôn chúng tôi hẻo lánh thế này, người lái xe xuống cũng mất phí tổn chứ, tôi tám hào là tám hào, nếu không đồng ý, tôi thà để kiwi trong thôn thối rữa ngoài ruộng chứ nhất quyết không bán cho !"

Nghe ông , tôi cũng không tiện từ chối nữa, trong lòng quyết định, chỉ cần kiwi không quá hỏng, tôi sẽ thu mua hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...