Khởi Nghiệp Từ Kiwi – Chương 2

Tôi không kịp đau lòng.

Liền vội vàng bắt xe đến khách sạn đã đặt mua kiwi đóng hộp của tôi, vừa vào cửa, tôi liền vội vàng xin lỗi quản lý khách sạn.

"Quản lý Vương, thực sự xin lỗi, số kiwi đóng hộp đã hứa với trước đây, e rằng không thể giao hàng đúng hạn.

Anh có thể cho tôi thêm chút thời gian không?"

Quản lý Vương nhíu mày, sau khi biết chuyện của tôi hôm nay, giọng điệu dịu đi đôi chút: "Chuyện đã xảy ra như ,

Ai cũng không thể , tôi chỉ có thể cho thêm ba ngày, dù sao tôi cũng chỉ là người công, những khách hàng kia rất khó chiều, cũng phải thông cảm cho tôi."

Tôi rối rít cảm ơn, vội vàng móc ra một bao t.h.u.ố.c lá Trung Hoa giấu trong ngực, tươi đưa cho ta.

Sau khi chào tạm biệt quản lý Vương, tôi vội vàng đến chợ đầu mối, tìm những người buôn kiwi mà tôi đã từng giao dịch trước đây.

Họ thấy tôi đến mua kiwi, liền trêu chọc: "Ồ, đây chẳng phải là Trần tổng sao, khách quý đấy nhỉ, không phải chỉ...

Thu mua kiwi ở làng của cùng phòng thôi sao, là thứ quý giá không gì sánh , sao hôm nay lại đến chỗ chúng tôi nhập hàng? Định nuốt lời à?

Phản bội cùng phòng à?”

Tôi thở dài, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm nay.

Sau khi nghe xong, đám thương lái đồng loạt lên.

"Bạn cùng phòng của ngốc thật đấy, chẳng lẽ cứ mua một đồng, bán hai mươi đồng là lãi mười chín đồng à?"

"Tiền nhân công, tiền vận chuyển, tiền bao bì không mất đồng nào sao? Chưa kể còn phải thiết đãi mấy ông sếp, biếu xén quà cáp nữa chứ, nếu không ai thèm mua mớ kiwi thối của đâu."

Đúng lúc này, chị Vương, một thương lái, tiến lại vỗ vai tôi: "Tiểu Mẫn, chị đã với em rồi, cho một bát cơm thì mang ơn, cho một đấu gạo thì sinh thù, em còn nhớ lúc em tự bỏ tiền túi ra mua kiwi nhà cùng phòng không, lúc đó ta cảm ơn em rối rít, em là cha mẹ tái sinh của ta, mà bây giờ thì sao?"

"Hơn nữa, làng của ta lại nằm sâu trong núi, chi phí vận chuyển đã cao, em còn trả một đồng một cân... Bây giờ kênh tiêu thụ của em cũng đã thông rồi, cứ tìm chỗ nào ở đồng bằng mà thu mua, thế nào cũng lời hơn là mua kiwi ở làng của cùng phòng em chứ!"

"Chị vừa thu mua một xe kiwi ở chỗ khác, để giá hữu nghị cho em, cứ lấy tạm mà dùng, sau này nhớ mời chị ăn cơm là ."

Tôi vội vàng cảm ơn.

Nhưng đúng lúc này, giáo chủ nhiệm lại gọi điện đến: "Trần Mẫn, Lâm Na em lừa tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ ấy, có chuyện này không? Em mau về trường ngay!"

Tôi không ngờ Lâm Na lại đi mách giáo chủ nhiệm.

Tôi thở dài, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm nay.

Còn nhớ rõ lúc tôi tự bỏ tiền túi ra thu mua kiwi nhà ta, ta lại cầu xin tôi thu mua hết kiwi trong làng ta nữa.

"Tiểu Mẫn, mua nhà này cũng là mua, mua cả làng cũng là mua, cậu cứ giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây, không!"

Nhưng ta nào có nghĩ đến tôi, lúc đó để thu mua kiwi nhà ta, tôi đã bỏ ra tất cả số tiền dành dụm trong những năm đi thêm.

Chưa kịp để tôi từ chối, Lâm Na đã thẳng mặt quát tôi một câu: "Dù sao tôi cũng đã bảo bố mẹ tôi với dân làng...

rồi, kiwi của mấy chục hộ trong làng, cậu mua hết đi."

"Cậu có biết 'núi cùng nước tận sinh ra phường du côn' không? Tôi thì giáo dục đàng hoàng, những người dân đó thì không, nếu biết cậu lừa họ, hừ hừ, nhỡ đâu họ tìm đến nhà cậu, ra chuyện gì tàn nhẫn, tôi không dám chắc đâu!"

May mà lúc đó, tôi thấy cơ hội kinh doanh hộp quà kiwi cao cấp, nghiến răng vay mười mấy vạn tệ, mới thu mua toàn bộ số kiwi với giá một tệ một cân.

Đợi tôi chạy về trường, kể rõ đầu đuôi câu chuyện, chur nhiệm cũng tức giận.

"Lâm Na này, ta còn với tôi là cậu chèn ép học, bắt nạt ta, bày mưu tính kế lừa tiền mồ hôi nước mắt của nhà ta, tôi thật là...”

Dù sao chủ nhiệm cũng là người trưởng thành, hiểu rõ việc kinh doanh không hề dễ dàng, cũng biết chênh lệch mười chín tệ kia, căn bản không phải là lợi nhuận ròng của tôi.

Cô liền khuyên tôi: "Trần Mẫn, dù sao cũng là học sinh cùng trường, hay là gọi Lâm Na đến đây, giải thích rõ ràng hiểu lầm giữa hai em nhé? Dù sao em cũng việc tốt, không thể bị vu oan như ."

Tôi từ chối ý tốt của giáo.

Dù sao tôi cũng không muốn sau khi giải thích rõ ràng hiểu lầm, lại phải vất vả đi thu mua kiwi ở làng của Lâm Na.

Nhưng sau chuyện này, tôi hiểu rõ một điều, những chuyện phí công lấy lòng người khác thì ít vẫn hơn.

Tóm lại vẫn phải kiếm tiền, vì , thông qua kênh bán hàng trước đó, tôi bắt đầu mạnh tay thu mua kiwi ở những nơi khác.

Những người nông dân trồng kiwi nghe tôi thu mua với giá một tệ một cân, trong khi giá thị trường chỉ bảy, tám hào, ai nấy đều mừng rỡ khôn xiết, còn đề nghị không cần công, sẽ giúp tôi đóng gói miễn phí.

Nhưng rút kinh nghiệm từ bài học trước, tôi tốt bụng nhắc nhở các bác nông dân: "Các bác ơi, cháu thu mua kiwi của các bác với giá một tệ, cháu sẽ bán lại với giá hai mươi tệ, các bác có thấy cháu đang bóc lột sức lao của các bác không?"

Bác nông dân ngẩn người ra một lúc, sau đó vội vàng lắc đầu: "Cô nương, cháu ? Dù cháu có bán lại với giá một trăm tệ thì đó cũng là bản lĩnh của cháu, có liên quan gì đến chúng tôi đâu? Kiwi những năm trước bán tám hào đã là giá cao rồi, bây giờ cháu trả một tệ, có bảo chúng tôi coi cháu như tổ tông mà thờ cũng !"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...