1
Vừa chuyển khoản nốt tiền kiwi cho cả làng cùng phòng.
Tôi liền vội vàng tập hợp mọi người trong nhóm sinh viên nghèo khó của trường, nhờ các giúp tôi đóng gói kiwi thành hộp quà.
Thà tìm các sinh viên thêm kiếm tiền, còn hơn lao thời vụ bên ngoài.
Hơn nữa, tôi trả cho các 20 tệ một giờ, giá cả cũng khá công bằng.
Nhưng khi mọi người đến, tôi lại thấy ánh mắt họ tôi có gì đó không đúng.
Tôi còn chưa kịp chào hỏi, Lâm Na, cùng phòng của tôi, đã đạp nát hộp quà kiwi tôi vừa mới đóng gói xong.
"Trần Mẫn, mày không biết xấu hổ à, mua kiwi của làng tao 1 tệ, quay tay bán 20 tệ? Kiếm lời 19 tệ, mày có đi cũng chẳng kiếm nhiều thế đâu nhỉ?"
Nghe tôi suýt nữa tức chết, lại biết cùng phòng hiểu lầm rồi, bèn kiên nhẫn giải thích: “Na Na, cậu
linh tinh gì thế, hai mươi tệ này đâu phải toàn bộ là lãi, mình còn phải người đến làng các cậu chở kiwi lên, lại còn phải các học đóng gói, giao hàng, cuối cùng còn phải mời quản lý các nhà hàng khách sạn ăn cơm, rắc rối lắm, hai mươi tệ này mình chẳng lời bao nhiêu đâu!”
Nhưng cùng phòng lại chẳng nghe, cứ mồm năm miệng mười mắng tôi là đồ đê tiện, ngay cả mấy sinh viên nghèo đứng sau ta cũng bắt đầu buông lời khó nghe với tôi.
“Một hộp quà cậu lời 19 tệ, dựa vào cái gì mà trả cho bọn tôi có 20 tệ một giờ.”
“Trần bóc lột, tôi đã bảo sao cậu hào phóng thế, còn cho bọn tôi ăn cơm, mời uống trà sữa, hóa ra là lấy mỡ nó rán nó, cậu phải bồi thường cho bọn tôi, một giờ ít nhất phải năm mươi tệ, nếu không chuyện này chưa xong đâu!”
Tôi tức đến nghẹn họng, phải biết 20 tệ một giờ là giá khá tốt rồi, mấy dì ở ngoài việc nhanh nhẹn hơn các ấy
một giờ cũng chỉ có mười lăm tệ, lại còn không cần tôi lo cơm nước.
Lâm Na còn dùng ngón tay chọc vào n.g.ự.c tôi: “Trần Mẫn, tôi cho biết, tiền này nếu không bồi thường, sau này kiwi của làng chúng tôi sẽ không bán cho nữa, tôi tự đi bán!”
Đám sinh viên nghèo cũng ó: “Đúng đấy, nếu không bồi thường cho chúng tôi, chúng tôi thà đi rửa bát ở nhà hàng ngoài còn hơn”
"Tử, cũng không cần đóng gói hộp quà kiwi nữa, Trần bóc lột, mau bồi thường tiền cho chúng tôi!"
Mọi người càng càng kích , thậm chí trực tiếp đập nát toàn bộ hộp quà kiwi trước mặt, ầm ĩ đòi tôi bồi thường.
Tôi cố chấp giải thích, mười chín tệ này, lợi nhuận cuối cùng tôi nhận chưa đến năm hào, mỗi ngày còn phải mua cơm trưa cho các đặt hàng, thật sự là kiếm tiền cực khổ.
Nhưng căn bản chẳng ai nghe.
Thấy tôi không nhắc đến chuyện bồi thường, Lâm Na liền túm lấy cổ áo tôi, vỗ nhẹ vào mặt tôi: "Trần Mẫn, cùng phòng
một trận, chuyện này cậu không bồi thường cũng , lúc trước kiwi trong làng bọn tớ chẳng ai mua, là cậu rộng tay thu mua hết, chuyện trước kia tớ cũng không so đo."
"Sau này kiwi của làng bọn tớ, cậu phải thu mua với giá mười lăm tệ một cân, hơn nữa việc thu mua do tớ toàn quyền phụ trách, cậu chỉ cần lo bán hàng là ."
Nói xong câu uy h.i.ế.p này, mọi người đập nát toàn bộ hộp quà kiwi, vội vã chạy đi lên lớp.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo vô cùng, trước kia kiwi nhà cùng phòng bán không , suốt ngày ở ký túc xá khóc lóc thảm thiết, nếu năm nay kiwi không có thu hoạch, ấy chỉ có thể bỏ học về nhà, thậm chí còn phải lấy chồng sớm để lấy tiền sính lễ cho trai.
Tôi thật sự không đành lòng , nên mới nảy ra ý định giúp đỡ cùng phòng, giá thị trường kiwi khoảng bảy hào, tôi tự bỏ tiền túi ra mua với giá một tệ.
Thậm chí lúc mới bắt đầu thu mua, tôi suýt chút nữa vì chuyện này mà đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ, may sao về sau...
Tôi nghĩ đến việc đóng gói quà tặng, mới khiến cho quả kiwi không bị ế ẩm trong tay.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới chính là, người cùng phòng lúc trước mang ơn tôi, giờ phút này lại trở mặt thành bợ đỡ.
Mọi người rời đi, kiwi bị giẫm nát vương vãi khắp nền nhà.
Bạn thấy sao?