7
Phản ứng của trường học cũng rất nhanh.
Hơn chục bảo vệ lao vào căng tin, cầm loa lớn hét dừng tay.
Vài lãnh đạo nhà trường cũng gấp gáp chạy tới, dẫn đầu là hiệu trưởng – người mà bình thường chẳng mấy khi thấy mặt.
Nói cho cùng, học sinh vẫn sợ hiệu trưởng, nên mọi người đều dừng lại.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Gã béo vừa thấy hiệu trưởng, như gặp chủ nhân, lăn lộn bò dậy, khóc lóc: “Chúng nó tạo phản rồi, chúng nó tạo phản rồi!”
Nhìn gã béo người đầy rau hỏng, hiệu trưởng nhíu mày, theo phản xạ lùi lại một bước: “Chuyện gì xảy ra thế này? Ai cầm đầu? Đứng ra đây!”
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chuyển trường, liền giơ tay lên: “Tôi đấy!”
“Em có biết mình đang gì không?!” Hiệu trưởng trừng mắt tôi.
Tôi đối diện với ánh mắt ông ta, bình tĩnh : “Biết, tôi đang bảo vệ quyền ăn uống của mình.”
“Cái gì?”
Tôi tìm một khay đồ ăn còn nguyên chưa múc ra, múc một muỗng thịt vịt thối nồng nặc, đưa đến trước mặt hiệu trưởng:
“Hắn ta bình thường cho chúng tôi ăn cái này, đây có phải là đồ ăn cho người không?”
Hiệu trưởng biết rõ hình, vẫn ra vẻ nghiêm trang chính trực: “Vậy nên em mới tạo phản à? Những gì tôi trước đây em xem như gió thoảng qua tai sao?! Chịu chút khổ mà không nổi, sau này ra xã hội em gì chứ?!”
Tôi : “Tôi hiệu trưởng, để khổ cho học sinh chịu, tiền thì tôi hưởng.”
Hiệu trưởng tức đến run cả người: “Được, , tốt lắm, em học lớp nào? Giáo viên chủ nhiệm là ai?”
Tôi lười trả lời, gã béo chen vào: “Tôi biết giáo viên chủ nhiệm của nó là ai, trưa nay tôi vừa dạy dỗ.”
Nói xong, họ liền liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của tôi.
Tôi : “Chúng nó không nấu đồ ăn cho ra hồn, tôi mới đập căng tin, tất cả là tôi , đuổi học tôi là rồi, liên quan gì đến thầy giáo chủ nhiệm?”
“Em cũng biết bảo vệ giáo viên chủ nhiệm nhỉ.” Hiệu trưởng lạnh, “Tôi thực sự tò mò, thầy giáo nào dạy ra trò giỏi như em.”
Thầy chủ nhiệm rất nhanh đã có mặt.
“Thầy Chu, thầy xem học sinh của thầy ra chuyện tốt gì này.”
Thầy Chu bị cảnh tượng lộn xộn khắp nơi cho sợ hãi, kéo tôi lại hỏi nhỏ: “Có chuyện gì ? Các em đã gì?”
Tôi : “Tất cả đều do em , không liên quan đến ai khác, nếu thì mình em thôi.”
Hiệu trưởng không đáp lại lời tôi, mà quay sang thầy Chu: “Thầy Chu, học sinh của thầy ghê gớm thật đấy, hôm nay đập căng tin, ngày mai chắc định đập trường rồi!”
Thầy Chu : “Chắc chắn có hiểu lầm gì đó, các em ấy đều không phải là học sinh hư, nhất định phải có lý do chính đáng.”
“Ồ, lý do chính đáng. Được, lý do chính đáng!” Hiệu trưởng lạnh, “Vậy sau này nếu có đập văn phòng hiệu trưởng, cũng sẽ có lý do chính đáng phải không?”
“Thầy Chu, thầy là giáo viên lâu năm, tôi rất tôn trọng thầy. Nhưng thầy cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, đừng điều gì mù quáng vào lúc này. Thầy xem, học sinh của thầy ra chuyện thế này thì như thế nào?”
Ông ta quả thực dùng chuyện này để đe dọa thầy Chu.
Tôi không muốn thầy Chu bị khó, bước lên trước: “Ông thật nhiều lời, đuổi học tôi là rồi. Ông già kia cứ sủa mãi, nghe phát ngán!”
Hiệu trưởng tức giận đến tái mặt, lồng ngực phập phồng: “Thầy Chu, đây là học sinh thầy dạy ra sao?!”
Thầy Chu, người từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu xin lỗi, bỗng nhiên đứng thẳng lưng, thẳng vào mặt hiệu trưởng, chậm rãi kiên định : “Tôi nghĩ rằng em ấy không sai.”
“Gì cơ?!”
“Ồ ồ, tôi không có ý em ấy bảo ông sủa… ồ, tôi không có ý đó… Hiệu trưởng, dân dĩ thực vi thiên, nhất là ở độ tuổi đang phát triển, không cho các em ăn uống tử tế thì đúng là không đúng lắm.”
Thầy Chu chỉ vào gã béo: “Ông cũng thấy rồi đấy, món ăn của họ thực sự quá tệ, thẳng ra là chó cũng không thèm ăn, nên các em học sinh bức là chuyện bình thường mà!”
Tôi gật đầu tán thành: “Đúng rồi, lúc nãy tôi đưa cho hiệu trưởng, mà hiệu trưởng còn không dám ăn.”
Cả lớp bật .
Bạn thấy sao?