Khởi Nghĩa Ở Căn [...] – Chương 10

10

 

Đột nhiên, ủy viên thể dục hét lên: “Mẹ ơi, con đói!”

 

Cậu cao to đen khỏe, cao 1m83, cúi người ôm mẹ mình, bật khóc nức nở: “Con ở đây ăn không no, ngủ không ngon, ngày nào cũng muốn về nhà, thèm ăn món thịt kho tàu mẹ nấu, đêm nào nằm mơ cũng chảy nước miếng. Con thật sự rất đói, mẹ ơi!”

 

Tiếng hét của ủy viên thể dục đã đánh thức bản năng mẹ của tất cả các bà mẹ có mặt.

 

Mẹ tôi lập tức mắt đỏ hoe.

 

Vậy là chúng tôi đồng loạt bắt chước ấy, đua nhau kể khổ với ba mẹ mình.

 

Trong chốc lát, cả căng tin tràn ngập những tiếng than vãn thống khổ:

 

"Mẹ ơi, con đói quá!!!"

 

Lần này, các phụ huynh càng thêm phẫn nộ, bao vây lấy hiệu trưởng, đòi một lời giải thích.

 

Tên béo thấy hình không ổn, định lén quay phim.

 

Tôi chỉ vào hắn : "Ba, chính hắn bắt tụi con ăn cái này và còn đánh con nữa!"

 

Ba tôi lao tới tung một cú đá: "Mày đánh con tao hả?!"

 

Gã béo trượt xa cả mét.

 

Rồi ba tôi ngồi lên người hắn, tát liên tục vào mặt hắn.

 

Đúng là cha con nhà tôi, cách đánh người giống nhau y đúc.

 

Những phụ huynh khác thấy cũng lao vào, mỗi người một cú , cú đá.

 

...

 

Còn bên phía hiệu trưởng, ông ta vẫn cố gắng giữ vững lập trường, : "Tất cả là để rèn luyện tinh thần chịu khó cho học sinh, nếu nuông chiều quá thì sau này sẽ không tốt..."

 

Một phụ huynh : "Ông xạo, đây là rèn luyện chịu khó à? Rõ ràng là bắt bọn trẻ ăn đồ thối!"

 

Cả đám trở nên hỗn loạn, không phân biệt hay thù.

 

Một phụ huynh khác tiếp lời: "Tôi nghĩ vụ này không chỉ đơn giản là rèn luyện, chắc có khuất tất gì đó... Này, ông công khai sổ sách tài chính của căng tin ra xem, tôi không tin nổi một tháng đóng một triệu mà ăn mấy thứ này!"

 

"Đúng, phải kiểm tra sổ sách, nếu không tôi sẽ đi báo cáo với sở giáo dục!"

 

Vừa nghe đến sở giáo dục, sắc mặt của hiệu trưởng lập tức thay đổi.

 

Không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn nữa, ông ta cúi đầu, chắp tay xin lỗi liên tục: "Xin lỗi các phụ huynh, là lỗi của tôi trong khâu giám sát, tôi sẽ kiểm điểm, ngay bây giờ tôi sẽ sa thải hắn, sau này căng tin sẽ có người khác quản lý, tôi sẽ định kỳ kiểm tra, đảm bảo chuyện này không tái diễn..."

 

Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết sở giáo dục có sức mạnh đến .

 

Biết sớm thế này tôi đã viết đơn tố cáo từ lâu rồi.

 

Quả nhiên, tri thức thay đổi vận mệnh.

 

Mẹ tôi lạnh: "Giờ ông hứa hẹn gì, sao không sớm hơn? Được thôi, bây giờ ông ăn thử đi, rồi tôi sẽ xem xét có tha thứ cho ông không!"

 

Bạn ủy viên thể dục nhanh nhẹn, lập tức bê tới một bát cơm xám xịt, đưa ra trước mặt hiệu trưởng.

 

"Sao lại có màu này?" Tôi hỏi nhỏ.

 

"Quét từ dưới sàn đấy," ấy đáp. "Loại này ông ta cũng xứng ăn đồ trong nồi à?"

 

Hiệu trưởng do dự.

 

Các phụ huynh đập bàn: "Ăn đi! Ăn đi!"

 

Ông ta run rẩy gắp một miếng đậu phụ khô, gượng: "Thật ra, món này cũng không tệ lắm đâu, vẫn còn ngon hơn thời tôi đi học nhiều."

 

"Thôi nhảm đi!"

 

Hiệu trưởng cắn răng, nhắm mắt, nhét vào miệng.

 

Nhai, nhai, nhai...

 

Không nhai nổi.

 

Sao thế này?

 

Ông ta nhổ ra , hóa ra là... một miếng giẻ lau!

 

Cả đám học sinh lăn lộn:

 

"Ông cũng có ngày hôm nay!"

 

Cái kết:

 

Các phụ huynh cùng nhau ký đơn khiếu nại lên sở giáo dục.

 

Lãnh đạo sở đặc biệt quan tâm, lập tức thành lập một đoàn kiểm tra.

 

Kết quả là hiệu trưởng bị phát hiện có hành vi tham ô, bị cách chức và còn phải ngồi tù.

 

Tên béo cũng bị xử nặng vì điều kiện vệ sinh kém, hối lộ và giả sổ sách.

 

Sau đó, việc đầu tiên mà hiệu trưởng mới là cải tổ căng tin.

 

Mỗi gian hàng trong căng tin giao cho các nhà thầu khác nhau, để họ tự cạnh tranh với nhau.

 

Hàng tháng sẽ có một cuộc khảo sát, học sinh sẽ bầu chọn gian hàng tệ nhất.

 

Nếu gian hàng nào bị chọn hai lần liên tiếp, sẽ bị loại bỏ.

 

Biện pháp này đã cải thiện đáng kể chất lượng đồ ăn.

 

Tôi thích nhất là quầy đồ Quảng Đông ở tầng một căng tin.

 

Giá cả phải chăng, hương vị tuyệt vời.

 

50 người đầu tiên còn tặng thạch quy linh cao miễn phí.

 

Các múc cơm rất thân thiện, không tay run tay trúng.

 

Mỗi lần thấy tôi còn gọi tôi là "soái ca".

 

Điều tiếc nuối duy nhất là bếp nhỏ của thầy chủ nhiệm không còn chỗ để phát huy nữa.

 

Nhưng sau sự việc này, lớp chúng tôi trở nên đoàn kết chưa từng có.

 

Dù đã tốt nghiệp hơn mười năm, mọi người vẫn thỉnh thoảng trò chuyện trong nhóm lớp.

 

Mỗi năm, vẫn có một vài người quay lại trường cũ, gặp thầy chủ nhiệm ăn uống và ôn chuyện.

 

Năm ngoái, tôi cùng lớp trưởng và ủy viên thể dục cũng về thăm trường.

 

Thầy chủ nhiệm rằng khóa của chúng tôi là khóa dũng cảm nhất mà thầy từng dạy.

 

Bây giờ, các đàn em vẫn truyền nhau một câu :

 

"Anh chị khóa trước đã đến, nên họ mới sửa lại căng tin, cải thiện chế độ đãi ngộ cho chúng ta. Không phải vì họ lương tâm thức tỉnh, mà vì chị đã đến."

 

Kết thúc.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...