Khởi Đầu Và Kết [...] – Chương 8

CHƯƠNG 8

Tôi và Giang Dự tuy là đối tác thực ra chỉ gặp nhau vài lần, hầu hết công việc đều do cấp dưới tiếp .

Hôm đó trong buổi tiệc tối, ta có thể coi là đã giúp tôi một việc, xã giao thì vẫn phải xã giao, tôi có thời gian sẽ mời giám đốc Giang đi ăn.

Lúc đầu chỉ là lời xã giao giữa những người trưởng thành, không ngờ chỉ sau vài ngày đã gặp lại ta.

Bối cảnh có phần hơi ngại ngùng.

Lúc ấy, sau một tuần tôi cuối cùng cũng gặp lại Trương Trình.

Lý do không gì khác, đó là ngày về nhà cũ thăm bố mẹ.

Chúng tôi vẫn đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc trên mặt.

Ra khỏi nhà cũ, trời đã tối, ta trực tiếp lên xe của tôi.

Nói một địa điểm, chính xác là kiểu hộp đêm xa xỉ của mấy cậu ấm chiêu.

Nhưng tôi không ngờ, ta đi gặp ngôi sao hạng bét kia.

Ở nơi lộ liễu như thế này sao.

Trước khi xuống xe, tôi nhắc nhở ta: "Trương Trình, chơi bời sau lưng sao cũng , khi mọi chuyện bị phơi bày ra ngoài, phải biết điểm dừng."

Trương Trình khinh thường khẩy: "Bây giờ em chỉ biết với những điều này thôi sao?"

Lại là vẻ ngoài chơi bời trác táng hệt như .

Tôi không còn kiên nhẫn để tiếp.

Nhưng Trương Trình vẫn không chịu xuống xe.

Một lúc sau, ta dựa đầu vào ghế, dường như hơi bất lực.

"Em không , mấy năm nay cũng luôn tìm một mối thực sự, tìm tới tìm lui, cuối cùng phát hiện, hình như những người đó không quan trọng bằng em trong lòng ."

Anh ta quay đầu tôi: "Em , tại sao lại ?"

Tôi không để tâm tới sự chờ mong trong mắt ta, chỉ về phía trước: "Em không biết, có lẽ người đích thực vẫn chưa xuất hiện, đợi thêm đi!"

Trương Trình cả đời này luôn theo đuổi đích thực.

Nhưng ta lại quá ngây thơ.

Thư ký ta, ta sẽ tin.

Một ngôi sao hạng bét không phải vì tiền ta, ta cũng tin.

Làm một công tử bột không biết buồn lo gì cũng khá tốt.

Anh ta cúi đầu, thở dài như tiếng muỗi kêu, sau đó mở cửa xuống xe.

Tôi thấy nữ diễn viên nồng nhiệt chào đón ta, vẻ đơn trước đó đã biến mất.

Vừa si vừa vô , chắc cũng là về hạng người như Trương Trình.

CHƯƠNG 9

Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, cũng xuống xe, định sang quán cà phê đối diện nghỉ ngơi một lát.
Chính lúc này Giang Dự đi tới.

Anh ta tôi, lại hai người đang đi về phía câu lạc bộ bên kia.

Dường như suy nghĩ rất nghiêm túc: "Vợ chồng nhà em thật thú vị, chồng đi tìm nhân, vợ thì tự lái xe đưa đón."
Ở nhà cũ ứng phó với bố mẹ đã tiêu hao không ít sức lực của tôi, bây giờ đúng là tôi lười phải ứng phó với ta.

Thật hiếm khi, tôi tỏ ra lạnh nhạt với người ngoài.

"Giang Tổng thật nhàn hạ, có thời gian thì nghĩ nhiều tới chuyện trọng đại của bản thân đi, đừng để tâm vào mấy chuyện tám nhảm."

Nói về Giang Dự, nổi tiếng nhất không phải là công ty của ta.

Mà là việc bố mẹ ta ép hôn trong hai năm gần đây, trong giới kinh doanh không ai là không biết.

Nghe vị tổng giám đốc này có mắt cực cao, tất cả những cuộc mai mối mà bố mẹ sắp xếp đều xem thường.

Ha, đã ba mươi rồi mà mắt vẫn còn để trên đỉnh đầu.

Người đàn ông già ham lo chuyện bao đồng.

Anh đáng phải độc thân.

Tôi thầm mắng thầm trong lòng.

Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ta vẫn chằm chằm vào câu lạc bộ.

"Giang Tổng đang gì đấy?"

Anh ta hoàn hồn, bỗng một cái: "Không có gì, chỉ đột nhiên thấy, ông xã em có vẻ vướng mắt."

Rồi ta như vô : "Tôi nhớ, Khương Tổng còn nợ tôi một bữa cơm."

Tôi còn tưởng ta đã quên mất câu xã giao đó chứ.

Tự tôi muốn mời người ta ăn cơm, dĩ nhiên không thể chối .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...