CHƯƠNG 6
Bầu không khí ở nhà cha mẹ luôn rất tốt.
Lúc ra về, tôi thân mật kéo lấy cánh tay Trương Trình chào tạm biệt người lớn.
Đợi đến khi họ khuất bóng, tôi mới buông tay ra.
Trương Trình ngẩn ra một lúc: "Cần phải vội vàng như thế không?".
"Tôi chỉ sợ sẽ chậm trễ việc ngắm trăng ngắm hoa thôi".
Lên xe, Trương Trình bảo tài xế lái xe đến biệt thự.
Tôi ta: "Anh định về nhà?".
"Tôi còn không về nhà mình sao?".
Tất nhiên là có thể.
Khi đi ngang qua căn hộ cao cấp rộng rãi ở khu trung tâm, tôi bảo tài xế dừng xe.
Trương Trình kéo tay tôi: "Em định đi đâu?"
"Về nhà của tôi chứ đâu!"
Anh ta bảo tài xế tiếp tục lái xe, cuối cùng chúng tôi vẫn đi tới biệt thự.
Tôi có linh cảm không lành.
Đúng , tắm xong Trương Trình lên giường cùng tôi.
Tôi hỏi: "Anh định ngủ cùng tôi sao?"
Lần cuối cùng chúng tôi gần gũi với nhau là khi nào nhỉ?
Nửa năm? Một năm?
Tôi không nhớ rõ.
Anh ta gật đầu: "Bà nội sốt ruột muốn bế cháu rồi, Tự Thu, em không muốn có con à, nhiều khi cũng muốn ổn định lắm, em không cho cơ hội, nếu có con, chúng ta..."
"Phải chăng con giáp ngoài kia đã không còn thấy thỏa mãn nữa?"
Một câu của tôi khiến đôi tay không an phận của ta dừng lại.
Anh ta tôi một lúc, cuối cùng như dự đoán, giận dữ đập cửa bỏ đi.
CHƯƠNG 7
Mấy ngày nay tôi không gặp Trương Trình, mấy tin tức lá cải thì nghe không ít.
Lần này ồn ào lên to hơn bình thường.
Anh ta công khai cặp kè với một ngôi sao hạng bét, ra vẻ như sợ cánh săn ảnh chụp không kịp.
Tôi bảo bộ phận quan hệ công chúng xử lý, rất nhanh những tin tức đó đã bị dập xuống.
Nhưng những ai muốn xem thì đã thấy hết rồi.
Lần tiếp theo xuất hiện trong một buổi tiệc chiêu đãi đối tác, tôi đi một mình vì Trương Trình mấy hôm liên tiếp không liên lạc .
Tôi sớm đoán trước sẽ có người mỉa mai châm chọc.
Tổng giám đốc của một công ty đối thủ giơ ly rượu bước tới, mặt tươi như hoa mở miệng lại mà như mỉa mai:
"Khương Tổng, hôm nay sao lại đến một mình , Trương tổng đâu?"
"Ồ, chắc là đang bận lắm nhỉ, có lẽ mấy ngày nay tin tức lá cải tràn lan khắp nơi, chắc không có thời gian quan tâm tới Khương Tổng đâu?"
Tôi cũng đáp lại ta: "Cảm ơn giám đốc Lý còn nhớ tới tôi, dạo này ấy đúng là có việc rồi, nếu không thì thế nào cũng sẽ đi cùng tôi đây."
"Quý phu nhân thì sao? Sao không thấy đi cùng, mấy hôm trước tôi thấy một chiếc vòng tay đẹp vô cùng, còn định giới thiệu với chị dâu cơ."
"Ồ" tôi cũng đáp lại y hệt giọng điệu của ta: "Nghe chị dâu mấy ngày trước đã tức tốc bay về Quảng Châu rồi, sao, mất cơ hội rồi."
Mấy ngày hôm trước, ta và " nhân" đi khách sạn, bị vợ bắt quả tang tận nơi, cảnh tượng cũng đủ người ta mở mang tầm mắt.
Rõ ràng, người đàn ông trung niên mặt bóng nhẫy này không xứng tầm với tôi.
Đột nhiên mặt ta tái mét, bẽ mặt tức giận bỏ đi.
Nụ không biến mất, chỉ chuyển sang gương mặt tôi.
Tôi buồn chán bĩu môi, thật sự thể loại nào cũng có thể tìm nhân.
Trương Trình đẹp trai giàu có chẳng gì, thứ đàn ông già nhũn như bún thiu kia, các trẻ liệu có chịu nổi.?!
"Khương Tổng thật dí dỏm."
Tôi quay lại, thấy một người đàn ông mặc vest lịch sự đang bước tới.
Giang Dự?
Tổng giám đốc của một công ty là đối tác của tôi, chẳng lẽ cũng tới xem trò .
Người này tới đỡ người kia, ̣i ập tới từng người một.
Tôi lập tức đổi nét mặt tươi tỉnh đón tiếp: "Giang Tổng."
"Lên ban công ngồi một lát không?"
Tôi ta nghi hoặc.
Anh ta cúi xuống gần hơn, vẫn giữ khoảng cách an toàn giữa hai người: "Lên ban công ngồi một lát với tôi, chắc cũng sẽ không còn ai tới phiền em đâu."
Không thể phủ nhận, đây là một lời đề nghị hay.
Bạn thấy sao?