Khởi Đầu Và Kết [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2.

Vì Trương Trình đi sớm, nên vì thể diện của hai bên, tôi đã cố nán lại gần một tiếng mới đi.

Tài xế hỏi tôi về biệt thự hay nội thành.

"Nội thành đi!"

Biệt thự coi là nhà tôi và Trương Trình, vì đó là nhà mới mà gia đình họ Trương đã chuẩn bị cho chúng tôi.

Nhưng sau bốn năm kết hôn, chúng tôi ít khi về đó.

Trương Trình rất bận, thường không biết ở hang ổ của tinh nhỏ nào.

Còn tôi, dần dần cũng không muốn về đó nữa, vì xa quá nên cũng không tiện.

Gần đây, tôi đã đuổi việc hết những người giúp việc, có lẽ Trương Trình cũng không biết.

Khi trở về căn hộ chung cư lớn nội thành, đã hơn mười một giờ đêm.

Tôi tùy tiện bật một bộ phim trong phòng khách, sau đó lấy những nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh ra và nấu một bát mì ăn.

Đi những buổi tiệc chiêu đãi thương mại như chủ yếu là để bàn về hợp tác và đầu tư, đồ ăn tự chọn rất ít.

Tất nhiên, sẽ không có tiểu thư con nhà danh giá nào mất mặt mà ăn thật no tại buổi tiệc.

, vừa húp mì vừa thở dài: [Tự mình chuốc khổ vào thân.]

Cứ để Trương Trình tự dọn đống hỗn độn mà ta để lại.

Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã không nghĩ như nữa, vì mẹ của Trương Trình đã gọi điện cho tôi.

Vào giờ này gọi điện, chắc chắn là đã nghe tin tức gì đó.

Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, bên kia giọng vang lên: "Tự Thu, tiệc đã kết thúc chưa?"

Tôi buông đôi đũa xuống và trả lời.

Bên kia do dự một lúc mới mở miệng: "Con và A Trình vẫn ổn chứ, mẹ nghe một số việc ở buổi tiệc, mấy năm nay A Trình càng ngày càng không đứng đắn, cuối tuần hai đứa về nhà cũ, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ thằng bé thật tử tế."

"Không sao đâu ạ, đều là chuyện nhỏ thôi, con có thể giải quyết , mẹ đừng bận tâm."

Sau khi căn dặn thêm vài câu, bên kia mới cúp điện thoại.

Tôi không còn tâm trạng ăn uống nữa.

Hai nhà chúng tôi là thế gia, từ đời ông cha đã bắt đầu giao hảo, mẹ tôi và mẹ ấy lại càng thân như chị em ruột.

Hồi đó, công ty của bố tôi gặp vấn đề, nhà họ không quản ngại khó khăn giúp đỡ.

Gia đình họ là người đưa ra đề nghị liên hôn, họ như mối quan hệ của hai nhà có thể vững chắc hơn.

Trương Trình không có ý kiến, đương nhiên tôi cũng không thể từ chối.

CHƯƠNG 3

Giữa đêm, điện thoại reo lên một tiếng.

Tôi đang ngủ say nên không để ý.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện đó là một cầu kết qua WeChat.

Không có ghi , tôi nhấp vào đồng ý.

Bên kia dường như chỉ chờ có thế, ngay giây tiếp theo đã gửi lại tin nhắn.

Tôi mở ra xem, đó là một bức ảnh.

Là Trương Trình nằm nghiêng với thư ký hôm qua, cùng nằm trên một chiếc giường.

Cô ta còn gửi thêm một tin nhắn bằng chữ: [Tối qua Trương tổng ở bên tôi, không phiền chứ?].

Những trò mèo này, đối với tôi mà chẳng đáng để đọc một tờ báo cáo đầy ý tứ này.
Tôi lắc đầu chán nản, không biết những năm nay Trương Trình từng có bao nhiêu bồ, giữa ban ngày ban mặt mà dám trắng trợn ầm ĩ đến trước mặt tôi như thế này, ta là người đầu tiên.

Tôi trực tiếp chụp lại màn hình gửi cho Trương Trình rồi nhân tiện xoá luôn người liên hệ này đi.

Trước đây tôi vẫn cho rằng, con người phải có đầu óc mới sống tốt, giờ xem ra hình như không đúng.

Rửa mặt thay đồ xong, tôi trực tiếp đến công ty.

Vài năm trước, khi sức khỏe của cha vẫn ổn, tôi không bận rộn như bây giờ.

Việc gì cũng phải tự mình mới yên tâm.

Nhưng mấy năm gần đây, thân thể của cha rõ ràng không còn tốt, tôi cũng bắt đầu dần dần tiếp nhận công ty.

Mỗi khi ra vào toà nhà, nhân viên cung kính gọi một tiếng "Khương Tổng", tôi đều tự chế giễu bản thân cũng có phần giống như một nữ cường nhân rồi.

Trương Trình gọi điện khoảng hơn 10 giờ.

Xem thời gian này thì có thể đoán vừa mới ngủ dậy.

Không còn cách nào khác, cha của Trương Trình đang ở thời kỳ đỉnh cao, không vội để ta tiếp quản công ty.

Vì thế cậu ấm này nhàn rỗi hơn tôi nhiều.

Tôi không khỏi có chút ghen tị với ta.

"Chuyện bức ảnh thì xin lỗi nhé!". Trương Trình mở đầu thẳng.

"Ừm". Tôi vừa xem tài liệu vừa gật đầu.

"Còn chuyện buổi dạ hội hôm qua nữa, phiền rồi".

"Ừ". Tôi đáp lại, "Trương Trình, bây giờ công ty của đạt tiêu chuẩn tuyển dụng thật thấp".

Hiểu lời đầy hàm ý của tôi, Trương Trình vội vàng mở lời: "Tôi đã đuổi ta đi rồi".

Im lặng hồi lâu, ta hỏi tiếp: "Tự Thu, muốn gì?".

Chỉ chờ câu này của .

"Thửa đất ở ngoại ô phía tây đó!".

Bên kia im bặt hồi lâu, có vẻ không ngờ tôi đưa ra cầu ngay lập tức, sau khi phản ứng lại thì có vẻ có chút tức giận: "Cô vẫn đang chờ tôi đấy phải không?".

Tôi hừ một tiếng, không xác nhận cũng không phủ nhận.

"Khương Tự Thu, nhiều năm như , từng vì tôi mà tức giận hoặc ghen tuông chưa?".

Tôi nghĩ nghĩ: "Không có".

"Cũng phải thôi, tính lãnh đạm như , nào hiểu đương là gì".

Trước khi cúp máy, hình như tôi còn mơ hồ nghe thấy ta lẩm bẩm: "Giá như thích tôi thì tốt".
 

 

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...