CHƯƠNG 18.
Một năm sau, tôi và Giang Dự chính thức đăng ký kết hôn.
Anh tổ chức hôn lễ rất long trọng, việc nào cũng muốn đích thân chu toàn.
Nhớ lại trước đây khi ở bên Trương Trình, toàn bộ quá trình tiệc cưới cơ bản chỉ là quy trình.
So với hiện tại thì đúng là cực kỳ khác biệt.
Tôi cũng từng nhắc với Giang Dự, rằng cũng không cần phải tổ chức long trọng quá, chỉ cần mời một số người thân bè thôi.
Bản thân tôi chưa bao giờ trọng đến những nghi lễ hình thức bên ngoài.
Nhưng Giang Dự không đồng ý.
Anh không rằng cả đời chỉ kết hôn một lần này, cũng không thấy mệt mỏi hay phiền phức.
Chỉ rằng, kết hôn với người mình là một điều rất hạnh phúc.
Đừng phiền đắm chìm trong hạnh phúc.
Anh vẫn như , phần lớn thời gian nghiêm túc, đôi khi cũng trẻ con lắm.
Tôi cũng từng gặp Trương Trình mấy lần.
Hai công ty có hợp tác, không thể người xa lạ.
Một năm trở lại đây, đã tiết chế rất nhiều.
Trương phụ lui về ở ẩn, kế thừa công ty, không còn nghe thấy tin đồn lăng nhăng nào nữa, sự nghiệp cũng một đường thăng tiến thuận buồm xuôi gió.
Tôi không khỏi thầm nghĩ, bốn năm kết hôn không có ngày nào yên ổn, giờ lại ra vẻ tử tế đứng đắn rồi.
Có lẽ tôi đã cản trở việc giàu của ư?
Anh cũng có tên trong danh sách khách mời tham dự đám cưới của tôi.
Khi đến lượt nâng ly, ánh mắt vẫn luôn hướng về tôi.
Tôi lịch sự mỉm với : "Trương tổng."
Anh giơ ly rượu lên: "Tự Thu, tân hôn hạnh phúc."
Thật ra hôm qua lúc diễn tập, đã đến.
Nói rất nhiều lời với tôi.
Nói về hồi nhỏ của chúng tôi, kể về một chút kỷ niệm đẹp thời trước.
Nói về đám cưới của tôi, mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.
"Tự Thu, em bây giờ so với trước đây rất khác."
"Thực ra, nếu trước kia tôi không chó má như , có lẽ chúng ta cũng sẽ nhau, cũng sẽ rất hạnh phúc nhỉ?"
Tôi sờ khăn voan cưới, suy nghĩ một hồi: "Có lẽ , nếu tôi không gặp Giang Dự, tôi cũng sẽ miễn cưỡng sống cả đời."
Trương Trình, vở kịch hối hận này của thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả.
Anh có lẽ vẫn còn những lời muốn , lại nghẹn ở cổ họng rồi.
Ủ rũ đứng đờ đẫn, không một lời, cũng không chịu đi.
Cho đến khi Giang Dự thay xong quần áo ra ngoài.
Anh tươi : "Ồ, Trương tổng, thật khéo."
Không ai lời nào.
Cuộc diễn tập bắt đầu.
Khi tôi ôm lấy cánh tay Giang Dự đi về phía sân khấu, đột nhiên đến gần bên tai tôi.
"Em biết tại sao em lại đồng ý ở bên không?"
Tôi nghiêng đầu, nghiêm túc lắng nghe câu trả lời của .
"Bởi vì vào lúc chồng cũ ngu ngốc không biết nặng nhẹ đến quấy rầy em, chỉ đau lòng Thu Thu mà thôi."
Đang đàng hoàng, sao bỗng dưng lại thành bệnh trẻ con thế chứ!
Tôi tức muốn đánh .
Quay đầu lại lần nữa, thì thấy Trương Trình đã đi rồi.
Tiến hành đến công đoạn trao nhẫn, tôi và Giang Dự đồng thanh : "Anh/em đồng ý."
Giây phút đó, trong mắt chúng tôi chỉ có đối phương.
Trong khoảnh khắc người mình thương, mọi người đều cảm thấy hạnh phúc.
Một chút ngọt ngào
Một năm sau khi kết hôn, tôi và Giang Dự có một đứa con xinh xắn.
Anh đặt tên là: "Giang Khương Khương Khương ~".
Tôi mỉm : ”Được."
Đêm đó, tôi thu dọn hành lý.
Giang Dự: "Vợ nè, em định gì thế?"
Tôi: "Đưa con về nhà ngoại!”
Giang Dự ủy khuất: “Khi nào em về?”
Tôi: “Ít thì ba năm năm, nhiều thì…”
Giang Dự: “Vợ à, sai rồi…”
[HOÀN]
Bạn thấy sao?