CHƯƠNG 16.
Xuống dưới lầu, Giang Dự đứng chờ bên cạnh xe.
"Nói xong rồi hả?"
Tôi gật đầu: "Ừm."
Tiếp theo, ấy chủ đặt một nụ hôn lên mặt tôi.
Trước cửa công ty tấp nập người qua lại, theo bản năng tôi xung quanh.
"Anh gì thế?"
Anh ấy đột nhiên kéo tay tôi: "Bắt đầu từ bây giờ, em là của rồi, cuối cùng cũng thành công rồi!"
Trước đây dù coi như đã xác định quan hệ cả hai chưa từng có bất kỳ cử chỉ thân mật nào.
Hành đột ngột này của ấy khiến tôi có chút hoảng hốt.
Giọng tôi cũng trở nên không tự nhiên: "Cuối cùng là thế nào?"
Anh ấy bỗng kéo dài giọng : "Cuối cùng thì 'mây tan thấy trăng sáng'."
Tôi liếc ấy.
Anh kéo tôi tiến về phía xe: "Đi về nhà , chúng ta ăn mừng một chút, sẽ biểu diễn cho em thấy tài nấu nướng của một người đàn ông lớn tuổi."
Bị tôi "hành hạ" quá lâu, bây giờ ấy đã chấp nhận sự thật ở tuổi ba mươi của mình có thể coi là một ông già rồi.
Nhưng qua nhà ấy ư?
Tôi ngờ vực .
Cảm nhận ánh mắt của tôi, ấy cũng quay đầu lại.
"Này, em gì ?"
Đợi tôi định thần sau đó, bĩu môi: "Trong mắt em, chỉ có trình độ này thôi à?"
Tôi vẫn chằm chằm .
Anh ấy giơ tay phải lên, rồi dở khóc dở : "Em yên tâm, tối nay nhất định sẽ đưa em về mà không xảy ra tổn thất gì đâu."
Cũng tạm coi như chấp nhận .
CHƯƠNG 17.
Nói chuyện với bố mẹ hai bên còn nhanh hơn là nói chuyện với Trương Trình.
Những năm qua, chúng tôi như thế nào, bố mẹ họ đều thấy.
Bố mẹ tôi không gì nhiều, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có mẹ liên tục nắm tay tôi xin lỗi:
"Tự Thu, chính là A Trình đối xử không tốt với con, từ nhỏ mẹ đã chứng kiến hai đứa lớn lên cùng nhau, thực lòng mẹ rất mong hai con có thể hạnh phúc mỹ mãn, không như ý muốn, kết cục này thật sự là do nó tự chuốc lấy, mẹ chỉ mong sau này con có thể sống thật tốt, nếu có thể, thỉnh thoảng cũng đến nhà thăm hỏi, không? Mẹ vẫn luôn coi con như con ruột của mình ."
Tôi gật đầu hứa.
Ngày đi nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Cả quá trình không khí đều rất trầm mặc.
Trương Trình cúi đầu không lời nào.
Ra khỏi tòa dân chính, thấy người đến đón tôi đột nhiên trở nên mất bình tĩnh.
"Giang Dự?"
Anh tôi rồi lại đối phương: "Là ư?"
Nói rồi liền đi về phía Giang Dự: "Tôi đã sớm thấy không bình thường, cmn cướp vợ tôi ư?"
Đứng trước thái độ khiếm nhã của , Giang Dự lại có vẻ khá vui vẻ.
Cũng đúng thôi, vẫn luôn vô cùng thỏa mãn và mong đến ngày này cơ mà!
Thậm chí tay đút túi quần cũng không thèm thò ra.
Nhưng lời lại thực sự chọc tức người: "Thu Thu trẻ trung xinh đẹp lại thông minh, có đức hạnh gì mà cưới em ấy chứ, mà lại không biết trân trọng."
"Anh không biết trân trọng, tự nhiên sẽ có người trân trọng thay ."
Anh chậm rãi tiến đến gần: "Chắc là Trương tổng không biết nhỉ, người muốn đào góc tường của không ít, tôi là người may mắn nhất."
Như ý mong muốn, Trương Trình bị chọc tức không nhẹ.
Ngay lúc giơ nắm lên, tôi đứng chắn trước mặt Giang Dự.
Biểu cảm của Trương Trình lập tức trở nên suy sụp: "Tự Thu."
"Tôi biết chúng ta đi đến bước đường này đều là lỗi của tôi."
"Là do tôi, tự tay hỏng một ván bài đẹp."
Giang Dự: "Trương tổng ở tuổi này rồi, đừng có mà trò con nít quay đầu lại nữa đi!"
Trương Trình: "Anh cmn."
Đúng là thật thiếu đánh!
Bạn thấy sao?