Khởi Đầu Và Kết [...] – Chương 14

CHƯƠNG 14

Trước đây Trương Trình đã từng hỏi tôi, tại sao bao năm trôi qua, ta hành xử như thế mà tôi vẫn không có ý định ly hôn.

Tôi : "Cân nhắc lợi , thì tôi thấy việc ly hôn rất phiền phức mà chẳng đáng."

Ngày đó ta mắng tôi máu lạnh, rằng cả đời này của tôi chắc vẫn không hiểu thế nào là .

Tôi cũng tưởng cả đời này cứ như thế mà trôi qua.

Nhưng nào ngờ, chỉ cần đúng một lần nào đó.

Có lẽ là sau lần Giang Dự sẽ theo đuổi tôi trong ba tháng!

Hôm đó, ta gọi tin nhắn thoại cho tôi, kể một câu chuyện chả đầu chả đuôi.

Thực ra tôi thấy chán lắm.

Nhưng trợ lý đẩy cửa vào, đặt cốc cà phê lên bàn tôi, rồi hỏi: "Giang tổng đang xem gì thế, vui vẻ thế?"

Lúc này tôi mới giật mình tỉnh ngộ.

Thứ khiến tôi vui vẻ không phải là câu chuyện đó, mà là người đang kể chuyện .

Cho nên, lúc ta lại gửi tin: 【Anh đây có hai vé xem kịch, Khương tổng có vinh hạnh thưởng thức không】

Tôi đáp: 【Được!】

Bằng không thì trước giờ, ta toàn nhận từ tôi đều là câu từ chối.

Lần này ta chắc hẳn là không phản ứng kịp.

Dù sao thì trong vòng nửa ngày sau, vẫn không còn tin tức nào bên kia gửi sang nữa.

Nửa tiếng sau, có người gõ cửa phòng việc.

"Mời vào."

Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Dự hớt ha hớt hải đi vào.

"Sao lại đến đây?"

Anh ta ngập ngừng một hồi, vẻ mặt hơi kích , không thấy ở ta bao giờ.

Thở dốc mấy hơi mới bình tĩnh lại: "Anh đến đón em đi xem kịch."

CHƯƠNG 15

Tôi soạn thẳng bản thỏa thuận ly hôn rồi trực tiếp lên tìm Trương Trình.

Ban đầu ta không có cảm gì, đến khi thấy đơn ly hôn, trong mắt thoáng hiện vẻ bàng hoàng.

"Em muốn ly hôn?"

Tôi gật đầu.

Anh ta nắm chặt tờ đơn mãi mà vẫn không lên tiếng.

Một kẻ trước giờ vẫn lưu luyến vườn hoa, hiếm hoi lắm mới nghiêm túc một lần: "Bây giờ không cân nhắc lợi nữa sao?"

Tôi cũng nghiêm túc: "Trong cảm, không cần sử dụng bốn chữ đó."

"Có ý gì?"

"Sống hai mươi bảy năm, bỗng nhiên tôi rất muốn đương lành mạnh, rồi sau đó mới kết hôn."

Nói thật, trước khi gặp Giang Dự, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó.

Nhưng bây giờ, bỗng nhiên là không muốn qua loa nữa.

Tôi rất bình tĩnh với ta: "Tôi muốn bắt đầu một đoạn cảm rồi, cảm của tôi không chấp nhận có kẻ thứ ba."

Trong mắt ta chứa đựng thứ cảm khiến tôi không thấu: 

"Em thích người khác rồi?"

"Vậy thì là kẻ thứ ba ư?"

Trương Trình, quan hệ của chúng ta quá mệt rồi.

Ban đầu, tôi ôm theo trái tim thiếu nữ thích .

Sau này trái tim ấy không còn rồi, tôi dần dần chỉ dựa vào thân hai bên mà chống đỡ.

Nhưng đến bây giờ, thì thân cũng sắp cạn kiệt rồi.

Hảo tụ hảo tán, đó là kết cục tốt nhất cho chúng ta.

Trương Trình dường như không tin những gì tôi , ta lẩm bẩm: "Sao em lại thích người khác ?"

"Em có thể không thích , cũng đừng thích người khác chứ!"

"Không phải em là người lạnh lùng nhất từng biết sao, cứ nghĩ cả đời này em sẽ không thích ai."

Nhưng một đời người dài lắm, chưa đến phút cuối cùng, thì ai có thể chắc chắn trăm phần trăm?

Tôi đưa cho ta những thứ cần giao, rồi đứng dậy: "Tôi sẽ lại với cả bố mẹ hai bên."

Vào thời khắc sắp sửa bước ra khỏi cửa, ta bất ngờ gọi tôi lại: "Khương Tự Thu".

"Nếu như em sẽ thích một người, tại sao người đó không thể là ?" 

Giọng của ta rất nhỏ, rất nhỏ.

"Chúng ta có thể lại không?"

Làm lại ư?

Tôi ngẫm nghĩ một chút, nếu lại lần nữa, thì đến năm mười sáu tuổi, tôi sẽ không thích ta.

"Thôi bỏ đi!"
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...