CHƯƠNG 12
Thành thật mà , những năm gần đây không thiếu những ánh mắt đổ dồn về tôi.
Đã có cả những người ngầm ra tay ném cho tôi cành ô liu khuyên nhủ tôi nên tỉnh ngộ.
Tất cả tôi đều lịch sự từ chối.
Nhưng kiểu đánh thẳng như Giang Dự vẫn là lần đầu tiên.
Chỉ mỗi chuyện của ta đã đủ khiến tôi phiền lòng, như câu cũ, họa vô đơn chí.
Cô minh tinh kia đến công ty tôi tìm tôi .
Tôi bảo trợ lý đưa ta đến phòng tiếp khách.
Một tiếng sau tôi mới qua đó.
Cô ta mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm, trông thuộc tuýp quyến rũ.
Đúng là gu của Trương Trình.
Tôi mở lời vào thẳng vấn đề: "Có chuyện gì không?"
Cuối cùng, mới sực nhớ hỏi: "Cô họ gì?"
Tôi đại khái cũng biết mục đích đến của ta.
Đúng như dự đoán, chỉ vừa mới mở lời, mùi thuốc súng đã nồng nặc: "Tôi họ Hoàng, một nhân vật lớn như tổng giám đốc Khương sẽ biết tôi sao?"
Cô ta đổi giọng: "Thế tổng giám đốc Khương à, như thế này, sẽ không giữ nổi trái tim của đàn ông đâu."
Tìm đến tận đây tôi còn tưởng chuyện gì lớn lắm chứ?
Hai người một trước sau, giống nhau như đúc, không biết tại Trương Trình thị lực tìm nhân ngày càng kém đi hay là đạo đức của con người hiện tại xuống thấp hơn nhỉ?
"Tôi chẳng thèm đôi co với ta: "Tôi chưa bao giờ cần giữ trái tim của bất kì ai, cũng không cần đàn ông để sống."
"Giờ có thể vênh mặt ở đây chuyện với tôi là vì tôi lười so đo, mong nhận rõ thực tại, hiểu vị trí của mình."
Tôi đứng dậy, khom người ta: "Rõ chưa?"
Chuyện này tôi không với Trương Trình.
Nói thật, mấy chuyện ta loạn gần đây, tôi chẳng thèm đếm xỉa tới.
Nhưng không ngờ, chưa bao lâu, đào kia lại bị chụp ảnh ra vào khách sạn cùng một người đàn ông lạ.
Không phải Trương Trình.
Có vẻ đào kia rất bận rộn với công việc.
Gặp lúc đó, tôi và Trương Trình cờ đang đi công chuyện từ nhà cũ về.
Thấy tin tức này, tôi không nhịn chế nhạo ta: "Kẻ phản bội bị phản bội, cũng xem như trọn vẹn đầu cuối."
Anh ta chế giễu: "Phản bội tôi ư? Cô ta là cái thá gì kia chứ?"
"Còn chúng ta, có thể coi là phản bội hay sao? Em căn bản không quan tâm."
Tôi , lý lẽ với ta: "Tôi không quan tâm, bây giờ mới có thể bình an vô sự, nếu tôi quan tâm, chúng ta vẫn có thể bình tĩnh chuyện thế này sao?"
Vô thức ta cãi lại: "Nếu em quan tâm, tôi sẽ không ra ngoài bậy, chúng ta lại không thể cùng nhau sống tốt sao."
Lúc những lời này, trong mắt ta chợt lóe lên một tia sáng gì đó.
Tôi không muốn tranh cãi với ta, chỉ nổ máy xe: "Thôi đừng nữa, công ty còn việc, tôi đi trước đây."
Anh ta buồn bã ừ một tiếng.
Bạn thấy sao?