Khởi Đầu Và Kết [...] – Chương 11

CHƯƠNG 11

Dạo này khí áp của tôi luôn ở mức thấp.

Qua cách ứng xử lo lắng của nhân viên cũng có thể cảm nhận điều đó.

Khi Giang Dự gọi điện đến lần nữa, tôi có chút tò mò, tại sao ta lại ám ảnh đến về bữa cơm kia?

Có thể túng thiếu đến sao?

Nhưng có vẻ tôi đã suy nghĩ sai rồi.

Vị tổng giám đốc này không những không túng thiếu mà còn si và lắm tiền.

Mượn cơ buổi hẹn ăn này, tôi đã mang theo trực tiếp bản dự án hợp tác mới nhất.

Bởi vì đối với tôi , thấy ta ngoài những chuyện liên quan đến thương trường thì dường như chẳng còn gì để thêm.

Nhưng sau khi xem xong hợp đồng, ta lại tỏ ý không hài lòng.

Muốn từ 30% lợi nhuận ban đầu của công ty tôi tăng lên thành 50%.

Tôi sửng sốt trong chốc lát, chuyện chủ dúi tiền vào mồm người khác, đây là lần đầu tiên tôi gặp.

"Giang tổng nghiêm túc sao?"

Anh ta gật đầu.

Tôi vẫn không hiểu lắm: "Có thể cho tôi biết lý do không?"

Nhưng ta không trả lời trực tiếp mà chỉ vào khóe miệng tôi : "Em không vui vẻ à?"

Tất nhiên, ai mà không vui trước sự việc trời ban cho này?

Nhưng đối với một tổng giám đốc hợp tác, chuyện tôi vui hay không vui hình như không phải là điều ta nên quan tâm?

Tôi lịch sự nâng ly về phía ta: "Giang tổng nghĩa khí, bỏ ra ngàn vàng, chỉ để khiến vợ người ta vui vẻ."

Tuy tôi không biết ta có mục đích gì đại khái tôi đã có thể hiểu hàm ý của ta.

Anh ta chẳng phủ định cũng chẳng bối rối khi bị tôi vạch trần mục đích.

Chỉ là dùng giọng điệu như rất nghiêm túc: "Đến tuổi này rồi, rất hiếm khi thích, phải tranh thủ một phen cho bản thân chứ!"

Tôi nhắc nhở ta: "Tôi đã kết hôn rồi, muốn tiểu tam sao?"

Anh ta : "Bỏ chồng đó không phải là xong sao?"

Anh định dùng loại giọng điệu vênh váo này để ra những lời đường mật sao?

Một lúc lâu sau, ta đĩnh đạc: "Thực ra, em có mệt mỏi khi sống thế này không?"

"Cân nhắc xem xét tôi đi? Tôi cũng khá nghiêm túc."

"Trước đây từng trải qua hai mối , không có gì vương vấn, cũng không có mối đầu nào chẳng quên , sau khi kết hôn chắc chắn nhất mực một lòng một dạ."

Vẻ mặt của ta không giống như đang .

Tôi không thể giữ thể diện nữa: "Hôm nay đến đây thôi nhé GiangTổng, cảm ơn đã nhường cho chúng tôi hai mươi phần trăm, thay mọi nhân viên trong công ty, tôi xin cảm ơn trước."

Anh ta đầy bất đắc dĩ: "Sợ gì, tôi lại không ép em."

"Tấm chân này của không nhận, tấm chân hời hợt kia thì vui vẻ nhận, tôi thật sự đã không nhầm người."

Tôi sợ hãi bỏ chạy mất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...