CHƯƠNG 10
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không ăn bữa cơm nghĩa đó.
Bởi sáng hôm sau vừa thức dậy, điện thoại tôi đã nổ tung.
Tiêu đề trang nhất chính là tin nóng:
"Người thừa kế tập đoàn Trương đánh nhau vì ngôi sao nữ Hoàng Mộng Dao."
Tôi mở Wechat, đủ loại thông tin rộn ràng hiện lên, toàn là về chuyện của Trương Trình.
Các diễn đàn mạng xã hội lớn đã bắt đầu đưa tin rầm rộ.
Chuyện không thể chậm trễ, tôi lập tức gọi điện cho phòng quan hệ công chúng của công ty.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, tốc độ lan truyền của sự việc đã vượt xa dự tính của tôi .
Khi đến công ty, có lẽ mọi người đều đã biết chuyện, trong ánh mắt đều mang chút cẩn trọng.
Phòng quan hệ công chúng đã xử lý những chuyện như thế này một hai lần.
Nhưng dư luận lan rộng rất dữ dội, người quản lý quan hệ công chúng xử lý sẽ cần chút thời gian.
Tôi có chút mệt mỏi gật đầu.
Trương Trình chiều mới đến.
Vừa bước vào cửa đã ủ rũ.
Công ty ta cũng dùng mọi cách để quan hệ công chúng, vì liên quan đến ngôi sao nữ, vốn dĩ đã quan tâm rất cao nên nhất thời chưa giải quyết.
Lúc tôi ngồi yên không ta cũng chẳng lên tiếng.
Giằng co một hồi, ta mới ngượng ngập mở miệng: "Tự Thu, xin lỗi."
Tôi uống một ngụm cà phê, chẳng buồn để mắt.
"Em đừng giận nữa, tối hôm qua hơi buồn, cái thằng khốn nạn kia liên tục khiêu khích, thật ra không phải vì minh tinh đó, chỉ là không hiểu sao trong lòng lại có một cục tức muốn bùng nổ."
Trương Trình, phải chăng mãi chẳng thể khôn lớn?
Cho đến tối, những từ khóa tìm kiếm nhiều nhất mới bị dìm xuống.
Cha Trương gọi điện mắng mỏ ta nửa tiếng đồng hồ, giọng giận dữ dù không bật loa ngoài tôi vẫn nghe rõ.
Anh ta có lẽ cũng biết mình không đúng, không dám một lời.
Gác điện thoại, ta lại sang tôi: "Tự Thu."
Vừa mới mở miệng , đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Trong ngày hôm đó, tôi đã nhận vô số cuộc điện thoại, nên chẳng thèm đã alo.
Cho đến khi bên kia, Giang Dự hỏi: "Hôm nay tổng giám đốc Khương hẳn là bận lắm, chắc là không nhớ đến cuộc hẹn của chúng ta rồi."
Cuộc hẹn?
Lúc bấy giờ tôi mới đột nhiên nhớ ra mình đã sẽ mời ta đi ăn vào hôm qua.
Cả ngày dốc sức vì chuyện của Trương Trình, khiến tôi hoàn toàn quên mất chuyện này.
"Xin lỗi Giang Tổng, hôm nay công ty hơi bận, bữa khác chúng ta hãy hẹn sau nhé!"
Anh ta cũng chẳng gì nhiều.
Gác điện thoại, Trương Trình hỏi: "Ai ?"
"Giang Tổng của Gia Dự, đối tác hợp tác."
Anh ta ồ một tiếng, lại hỏi: "Hai người đi ăn riêng với nhau sao? Là để chuyện công việc à?"
Tôi không có tâm trả lời những câu hỏi vô nghĩa như , chỉ hỏi ta rằng vừa định gì.
Anh ta khựng lại: "Chuyện này là lỗi tại , có thể bù đắp cho em những gì?"
Bù đắp gì?
Tôi nào có rảnh rỗi như vậy, để suốt ngày quanh quẩn bên ta?
Nghĩ đến đây, giọng tôi không mấy vui vẻ: "Bù đắp cho Trương thị 3% cổ phần."
Ban đầu tôi chỉ muốn , không ngờ ta lại thật.
Anh ta lập tức gật đầu đồng ý: "Được thôi, miễn là em còn muốn dựa vào , muốn đồ vật từ "
Bạn thấy sao?