Văn án:
Lần đầu tiên, nữ thư ký công khai tán tỉnh ta.
Tôi đã giúp ổn định hình sau buổi tiệc và cầu cho tôi một miếng đất ở ngoại ô phía Tây.
Lần thứ hai, ta đã đánh nhau vì một nữ diễn viên.
Tôi đã giải quyết mọi vấn đề sau đó và cầu cho tôi 3% cổ phần của công ty.
Sau bốn năm kết hôn, ta tiếp tục phóng túng bên ngoài, và tôi không bao giờ đề cập đến việc ly dị.
Một lần ta uống quá nhiều và hỏi tôi tại sao.
Tôi suy nghĩ một chút và : "Vì dưới góc độ cân nhắc lợi ích và , tôi nghĩ rằng ly dị là phức tạp và không đáng."
Anh ta mắng tôi là lạnh lùng.
Cho đến khi tôi gặp người khiến trái tim tôi rung , tôi đề xuất việc ly dị.
Anh ta, người bình thường chỉ biết giỡn, lần này lại nghiêm túc: "Bây giờ không còn cân nhắc lợi ích và à?"
Tôi cũng nghiêm túc: "Trong , không cần phải dùng đến bốn từ đó."
CHƯƠNG 1.
Tôi và Trương Trình là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, trước mặt người khác đều rất ân ái và xứng đôi.
Sau lưng tôi, ta giả vờ bộ xong là vội không chờ đi tìm nhân nhỏ của mình.
Tôi đã quá quen với điều đó.
Một buổi tiệc rượu thương nghiệp, tôi khoác tay ta và liên tục mỉm một cách lịch sự với những người đến chúc rượu.
Sau khi lại đối phó với một người nữa, Trương Trình quay sang thì thầm chỉ hai chúng tôi nghe :
"Lúc nãy ở ban công, em có thấy không?"
Nhìn thấy cái gì?
Anh và thư ký mới tới ôm hôn nhiệt , chẳng nỡ rời nhau sao?
Tôi vẫn giữ nụ , người ngoài không thể nhận ra chút cảm nào: "Em có thấy hay không không quan trọng, miễn là người khác không thấy là ."
"Hừ." Anh ta khịt mũi một tiếng.
Những buổi tiệc như thế này luôn nhàm chán và tẻ nhạt, trước khi tôi hai mươi ba tuổi, tôi chắc chắn rằng sẽ không bao giờ tham dự.
Khi đó, tôi có lẽ chỉ hứng thú với các buổi hòa nhạc của thần tượng.
Cuối cùng thì tuổi tác cũng lớn dần, tâm tính cũng khác rồi.
Bây giờ tôi tham dự những sự kiện như thế này, tôi thấy cũng khá thoải mái.
Buổi tiệc rượu đã gần kết thúc, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, bắt đầu tiến hành khâu đấu giá.
Các mặt hàng đấu giá có đất đai, đồ trang sức và đồ cổ.
Những người đến đều là những ông lớn trong ngành, giá giao dịch cuối cùng không có món nào dưới năm trăm vạn.
Tôi hiểu rõ phần nào về các mặt hàng đấu giá lần này, không có món nào muốn mua.
Không biết từ lúc nào mà buổi đấu giá đã gần kết thúc, mặt hàng cuối cùng đưa lên.
Tôi liếc một cái, đó là một chiếc vòng cổ bằng đá sapphire xinh xắn.
"Em có muốn không?" Trương Trình đến gần tôi và nhẹ giọng hỏi.
Tôi chưa từng giơ bảng đấu giá bao giờ, tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Dù sao cũng phải mua cái gì đó chứ, nếu không tay trắng thì chẳng phải càng buồn hơn hay sao.
"Đúng là hiếm khi có thứ gì khiến em muốn mua."
Cuối cùng, Trương Trình đã đấu thành công chiếc vòng cổ đó với giá chín trăm vạn.
Buổi đấu giá kết thúc, một số giám đốc chưa thỏa mãn hoặc chưa đàm phán xong hợp đồng, lại tiếp tục buổi tiệc rượu.
Khi nhân viên sắp xếp xong đồ vật và mang đến, tôi muốn rời khỏi.
Chẳng may, lúc này thư ký nhỏ của Trương Trình lại chạy đến.
Đôi mắt ta chằm chằm vào chiếc hộp đựng đồ trang sức trong tay tôi, ẩn chứa sự ghen tị không giấu .
"Tổng giám đốc Trương, đã hôm nay sẽ tặng quà cho em."
Trong lời của ta có sự nũng nịu nồng nặc, xong liền muốn bám vào tay Trương Trình.
"Ngoan, về rồi tiếp." Trương Trình thấy nhiều người đang , bèn nhỏ giọng dỗ dành.
Nhưng thư ký nhỏ không biết như thế là đủ, ta lay cánh tay Trương Trình, ngực áp chặt vào người ta: "Không mà, em muốn cái đó."
Nói xong thì mắt dán vào đồ vật trong tay tôi.
Cô nhỏ này tham lam thật đấy.
Tôi cầm trực tiếp đưa đến tận tay ta, ta lập tức muốn nhận lấy một cách vui vẻ.
Ngay lúc ta giơ tay ra, tôi : "Chín trăm vạn, có đeo nổi không?"
Dứt lời, tay thư ký nhỏ cứng đờ trên không.
Cô ta Trương Trình, rõ ràng là lại muốn nũng nịu và ầm ĩ.
Trương Trình có vẻ không kiên nhẫn, ta kéo ta ra ngoài, lúc quay lại thì liếc tôi: "Em hấn với ấy gì?"
Mặc dù Trương Trình luôn cẩn thận duy trì sự trầm ổn bề ngoài, hành này vẫn không tránh khỏi việc bị người bên cạnh phát hiện.
Trong ánh mắt đánh giá của mọi người, tôi hoàn hồn lại, nâng ly rượu lên: "Công ty có việc gấp, Trương Trình phải về xử lý, mọi người cứ vui vẻ nhé!"
Bạn thấy sao?