Nhìn quyển sổ đỏ mới tinh trong tay, tôi nhất thời có chút thất thần. Năm đó tôi cho rằng trên giấy chứng nhận kết hôn của tôi sẽ là ảnh chụp của tôi và Lục Đình Thâm, chưa bao giờ từng nghĩ rằng rể không phải hắn.
Tối hôm qua dưới sự nhõng nhẽo ỉ ôi của Tống Văn Cảnh, tôi đáp ứng giúp cậu ấy giả kết hôn để ứng phó người nhà.
Tống Văn Cảnh rút giấy chứng nhận kết hôn khỏi tay tôi: “Em mang về nhà xem một chút, nếu không mẹ em vẫn cảm thấy em lừa bà ấy.”
Cuộc hôn nhân này rất không có cảm giác chân thật. Hôn lễ long trọng ba năm trước, có nghi thức không có giấy chứng nhận kết hôn. Tất cả đều giống như hạnh phúc giả tạo cho người ngoài xem.
Còn hiện giờ có giấy chứng nhận kết hôn, lại không có hôn lễ. Trong lòng tôi cảm thấy thoải mái, có lẽ vì tôi không kỳ vọng nên sẽ không có thất vọng.
Tống Văn Cảnh cầm giấy chứng nhận kết hôn về nhà một chuyến và mang đến một tin vui: “Cha mẹ em đã đồng ý cho em mở triển lãm tranh, tác phẩm lần này khiến em hài lòng nhất.”
13
Một tháng sau, triển lãm tranh của Tống Văn Cảnh đã tổ chức thành công.
Hôm đó tôi phải thêm, tan sở đã gần tám giờ. Lúc chạy tới triển lãm tranh, tôi thấy một bóng người trông giống Lục Đình Thâm giữa những người ở phía bên kia. Tôi lắc lắc đầu, có lẽ chỉ là người có ngoại hình giống hắn mà thôi.
Đi vào hội trường, phòng triển lãm treo rất nhiều tranh đều rất quen thuộc. Xung quanh có mấy cầm tập tranh kích đi qua bên cạnh tôi.
“Nhanh nhanh nào, hình như Tống Văn Cảnh ở phía trước, lần này nhất định phải lấy chữ ký của ấy.”
“Nghe đây là triển lãm tranh cuối cùng của ấy, bỏ lỡ thì không có cơ hội xin chữ ký đâu.”
Tôi đuổi theo ánh mắt của mấy . Quả nhiên thấy Tống Văn Cảnh cao hơn những người bên cạnh rất nhiều. Cậu ấy cúi đầu, kiên nhẫn ký tên cho người trước mặt.
Tôi tưởng đây là triển lãm tranh đầu tiên của Tống Văn Cảnh, sao lại là triển lãm cuối cùng chứ? Ánh mắt tôi tìm kiếm xung quanh, lúc này mới phát hiện lối vào có thông tin giới thiệu về Tống Văn Cảnh. Thì ra cậu ấy đã là họa sĩ nổi tiếng, trước đó đã mang tranh đến tuần triển lãm toàn quốc, rất nhiều tác phẩm đều bán với giá cao ngất.
Tôi đứng tại chỗ bỗng nhiên có chút không dám tiến lên. Trong thông tin giới thiệu này, Tống Văn Cảnh dường như không phải là chàng trai trẻ hay nũng mà tôi quen biết.
Tôi lặng lẽ rời đi.
Lúc đi ra thấy Lục Đình Thâm đứng ở ven đường đang nhíu mày gọi điện thoại. Thì ra vừa rồi tôi không lầm.
14
Lục Đình Thâm liên tục gọi vào số điện thoại mà trước đây hắn chưa bao giờ chủ liên lạc. Tuy rằng đã sớm biết đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng tổng đài, cho hắn biết số điện thoại của Hứa Hân Nghiên dãy số không có thật.
Nhưng hắn phát hiện ngoại trừ dãy số này, hắn không biết nên liên lạc với ai mới có thể tìm . Nghĩ đến gương mặt nghiêng vừa thấy trong triển lãm tranh, trong lòng hắn có nỗi bất an không rõ hiện lên.
Trước kia điều hắn cảm thấy may mắn nhất chính là thân thế của Hứa Hân Nghiên. Cô không có người nhà, bè cũng ít đến đáng thương, trên đời này không nơi nương tựa. Chỉ có hắn và nhà họ Lục mới có thể chỗ dựa của . Cho nên hắn luôn cảm thấy cho dù có c.h.ế.t thì Hứa Hân Nghiên cũng sẽ không thật sự rời khỏi nhà họ Lục.
Lúc trước quản gia gọi điện thoại cho hắn biết số điện thoại của đã thành dãy số không có thật. Hắn vẫn lơ đễnh. Trừ phi c.h.ế.t ở bên ngoài, nếu không sớm muộn gì cũng trở về.
Lúc ấy quản gia nghe xong rất sợ hãi: “Phu nhân sẽ không thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?”
Hắn khẩy, sao có thể. Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát đã sớm liên lạc với người chồng là hắn. Nhưng đã hơn nửa năm trôi qua, Hứa Hân Nghiên không xuất hiện nữa.
Hôm nay khi thấy bức tranh kia, hắn cảm giác tim mình đập mạnh. Người trong bức tranh kia cực kỳ giống Hứa Hân Nghiên, lại dường như cũng không quá giống. Ánh sáng trong mắt người phụ nữ trong bức tranh còn tràn đầy sức sống hơn cả ánh mặt trời phía sau, xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám thẳng. Hứa Hân Nghiên không phải như . Cô giống như một vũng nước đọng vĩnh viễn sẽ không gợn sóng.
Tượng đất cũng có vài phần nóng nảy, Hứa Hân Nghiên như từ nước, bóp nhẹ nhàng một cái, đừng nóng nảy, nửa ngày cũng không thốt không ra một câu tức giận.
Bị xem thường tàn nhẫn, cũng chỉ dám trốn đi. Hắn từng thấy trốn một mình trong phòng kính để khóc. Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, lại như con mèo nhỏ sợ hãi, chạy về phòng để trốn.
Lúc trước hắn không thích nhất chính là dáng vẻ này của . Rõ ràng đã là Lục phu nhân, lại chỉ dám thể hiện ở bên ngoài. Trở về nhà họ Lục thì quay về nguyên hình.
Hắn muốn mua bức tranh kia, cho Hứa Hân Nghiên treo ở trong phòng, để cho mỗi ngày, mưa dầm thấm đất. Nhưng Tống Văn Cảnh lại : “Đây là bức tranh tôi hài lòng nhất khi vẽ vợ mình, xin lỗi, không thể bỏ đi thứ mình thích.”
Thời điểm nghe những lời này trong lòng hắn không biết vì sao thở phào nhẹ nhõm. Người trong tranh thật sự không phải Hứa Hân Nghiên.
Nhưng ra khỏi triển lãm tranh, hắn lại vội vàng muốn liên lạc với Hứa Hân Nghiên. Cô cũng tức giận quá lâu rồi, cũng nên trở về. Nhưng hắn chỉ liên tiếp nghe tiếng tổng đài, cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, về phía vệ sĩ: “Đi điều tra tung tích của vợ tôi, điều tra ngay lập tức đưa người về.”
Bạn thấy sao?