Nhưng sao bây giờ, tôi vẫn kết hôn với hắn, người mà tôi đã thích đã bảy năm từ khi còn là thiếu nữ. Tôi nghĩ rằng một ngày nào đó tôi có thể ấn tượng với hắn. Nhưng cuối cùng lại trở thành Lục phu nhân hữu danh vô thực trong mắt mọi người.
Lúc tôi kéo hành lý ra khỏi cửa toàn bộ biệt thự im ắng, cực kỳ giống đêm mưa tôi bà nội dẫn về. Lục Đình Thâm mười ba tuổi đứng trên cầu thang, ánh mắt lạnh lùng tôi, lại quay đầu đi vào phòng bếp, mang cho tôi một ly sữa ấm.
4
Tôi đã đặt vé máy bay, bay sáu tiếng đồng hồ, lại ngồi xe ba tiếng, trở lại thành phố nhỏ xa xôi phía Nam.
Ai cũng con người ta già đi sẽ lá rụng về cội. Nhưng thật ra một người không nhà để về, cũng sẽ đặc biệt nhớ quê hương. Cho dù quê hương đó đã không còn một người thân nào cả.
Tôi một căn nhà nhỏ trong thị trấn.
Hai tiếng “Quê hương” vừa quen thuộc vừa xa lạ, lúc rời đi còn nhỏ, sau đó lại luôn ở Bắc Thành, tôi đã sớm quên phải gọi như thế nào. Cũng may nhà bên cạnh ở cũng là người nơi khác đến, chỉ là đến trước tôi.
Ngày đó lúc mua thức ăn tôi nghe không hiểu tiếng địa phương, cậu ấy giúp tôi giải vây. Ngày hôm sau tôi bánh ngô nướng để cảm ơn cậu ấy vì sự giúp đỡ ngày hôm trước, lúc đó mới biết cậu ấy là họa sĩ tới đây để vẽ tranh. Thoạt cậu ấy giống như vừa tốt nghiệp đại học, trên người tràn đầy hơi thở nhiệt thanh xuân.
Rời xa người và việc ở Bắc Thành. Trong hoàn cảnh đơn giản như , tôi mới giật mình nhớ ra, tôi cũng chỉ mới 25 tuổi. Nhưng vì ở nhà họ Lục nên phải giữ dáng vẻ của Lục phu nhân nên luôn cảm thấy mình đã già dặn.
Tôi mua hoa ngoài đường và trồng tất cả trong khoảng sân nhỏ của mình. Bên cạnh vườn hoa đặt một chiếc ghế đu nho nhỏ. Tuy rằng hơi đơn sơ, tất cả đều hợp ý của tôi.
Trong vườn hoa của nhà họ Lục đều là hoa hồng vàng mà Lâm Uyển thích, trong phòng kính có đàn dương cầm đắt tiền. Là năm đó Lục Đình Thâm cố ý thiết kế cho ấy, ai cũng không thể vào.
Năm đó bà nội muốn người ta nhổ những bông hồng kia đi khiến Lục Đình Thâm nổi giận lôi đình: “Hoa hồng mất rồi, cái nhà này cháu cũng không cần về nữa.”
Chuyện này không ai nhắc tới nữa, Lâm Uyển và hoa hồng đều trở thành vùng cấm của nhà họ Lục.
5
Buổi chiều, cửa bị gõ vang.
Tống Văn Cảnh mặc áo len, trên lưng đeo ba lô, thấy tôi mở cửa thì tươi nở nụ toả nắng: “Chị, em chuẩn bị lên núi vẽ mặt trời mọc vào sáng mai, chị có muốn ra ngoài giải sầu không?”
Nói xong cậu áy đưa tay chỉ về phía ngọn núi cách đó không xa phía sau chúng tôi. Tôi biết, nơi đó dường như rất nổi tiếng. Bình thường người đến thị trấn du lịch đều đi đến ngọn núi kia đó.
Tôi có chút lo lắng.
“Chị đừng lo lắng! Em thường xuyên cắm trại, rất có kinh nghiệm, rất an toàn.”
Dưới sự nhiệt của cậu ấy, tôi gật đầu.
Đúng như lời Tống Văn Cảnh , cậu ấy rất có kinh nghiệm. Tôi lập tức đến chỗ cậu ấy lấy ra một chiếc túi khác. Cậu ấy đang đeo hai bộ dụng cụ cắm trại trên lưng, trên tay cũng đang cầm dụng cụ vẽ tranh.
Tôi muốn giúp Tống Văn Cảnh một chút bị cậu ấy kiên định cự tuyệt:
“Tôi rất khỏe, cõng chút đồ này một chút cũng không mệt.”
Trên đường leo núi, chúng tôi chuyện quá khứ, cũng chuyện tương lai. Quá khứ của tôi có vẻ không tốt, đơn giản là vây quanh nhà họ Lục, vây quanh Lục Đình Thâm. Cuối cùng lại trở thành Lục phu nhân hữu danh vô thực của nhà họ Lục. Còn Tống Văn Cảnh không giống như , cậu ấy luôn có chuyện mới mẻ không hết, mặc sức tưởng tượng về tương lai.
“Cuộc sống là một trải nghiệm, ước mơ hiện tại của em là trở thành một họa sĩ nổi tiếng, dù sao cũng phải vì ước mơ mà cố gắng một lần. Nó nhỏ cho chị biết, em trốn nhà đến đây, nếu ngày nào đó chị phát hiện nhà hàng xóm không có người, có lẽ em bị người nhà bắt về.”
Tôi cậu ấy . Không ngờ cả hai chúng tôi đều là những kẻ chạy trốn. Chỉ là cậu ấy còn có người nhà sẽ tới bắt về, còn tôi biến mất, có lẽ Lục Đình Thâm thậm chí sẽ ăn mừng.
Leo lên đỉnh núi đúng lúc mặt trời lặn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào cơ thể, tạo cho người ta một cảm giác đẹp đẽ hư ảo. Tôi thị trấn nhỏ dưới chân núi, tất cả đều bao phủ trong ánh sáng vàng, yên tĩnh và thanh bình.
Tống Văn Cảnh đã bắt đầu bận rộn dựng lều trại. Tôi hỏi cậu ấy: “Mặt trời lặn cũng rất đẹp, cậu không vẽ sao?”
“Em thích mặt trời mọc hơn, mỗi ngày là một khởi đầu mới, đại diện cho khả năng và sức sống vô hạn.”
Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu mà Tống Văn Cảnh lấy ra, cậu ấy việc, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ về “khởi đầu mới” cậu ấy vừa .
Rời khỏi nhà họ Lục là quyết định dũng cảm nhất mà tôi đã đưa ra trong nhiều năm qua. Tôi giống như một kẻ chạy trốn hèn nhát và yếu đuối, trở về thị trấn nhỏ xa xôi, giấu mình vào căn nhà nhỏ kia. Chưa từng nghĩ tới chuyện sau này phải gì, chẳng lẽ phải ở trong ngôi nhà nhỏ cả đời sao? Tôi mới 25 tuổi, tương lai rõ ràng còn có khả năng vô hạn.
Bạn thấy sao?