Khởi Đầu Mới – Chương 1

Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Lục Đình Thâm, có người đưa một người phụ nữ đến trước mặt tôi.

 

Tôi thay đổi sự dịu dàng ngày xưa, ném ly rượu, nát bữa tiệc, một mình mang hành lý rời nhà.

 

Tất cả mọi người đều Lục phu nhân không nơi nương tựa sẽ trụ không quá ba ngày, lại phải quay trở về thôi.

 

Lục Đình Thâm cũng không thèm để ý: “Một mồ côi, rời khỏi nhà họ Lục, ta còn có thể đi đâu?”

 

Nhưng vô số lần ba ngày trôi qua, thậm chí có người hoài nghi tôi đã c.h.ế.t ở bên ngoài.

 

Lần đầu tiên Lục Đình Thâm gọi điện cho tôi, chỉ nghe tiếng lạnh lùng của tổng đài.

 

Sau đó, tại triển lãm tranh của một họa sĩ nổi tiếng xuất hiện một bức tranh nghiêng mặt khiến Lục Đình mất tinh thần.

 

Hắn trả mức giá trên trời để mua tranh.

 

Nhưng tác giả bức tranh lại tươi lời xin lỗi: “Đây là bức tranh mà tôi hài lòng nhất khi vẽ vợ mình, không thể bỏ đi thứ mình thích .”

 

1

 

Trong bữa tiệc sinh nhật hai mươi tám tuổi của Lục Đình Thâm, tôi mặc bộ lễ phục tinh xảo xinh đẹp nhất, khoát cánh tay Lục Đình Thâm xuất hiện.

 

Mới vừa đi xuống bậc thang, Lục Đình Thâm liền buông lỏng tay tôi ra, ném tôi ngay tại chỗ. Ánh mắt mọi người ở đây đều hướng theo Lục Đình Thâm, tôi bị bỏ quên ở một góc.

 

Mọi người tặng quà cho Lục Đình Thâm, hắn thản nhiên ý bảo quản gia nhận lấy. Cho đến khi có người đưa đến một người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt mọi người lại đều hướng về phía tôi dò xét. Bọn họ đều tỏ vẻ chế giễu, đồng xem kịch vui. Mấy năm nay tôi đã thấy quá nhiều ánh mắt không có thiện cảm này.

 

Trên khuôn mặt vốn vô cảm của Lục Đình Thâm xuất hiện vẻ hoảng hốt trong nháy mắt. Người đẹp đó, rất giống mối đầu đã c.h.ế.t của hắn.

 

“Tặng phụ nữ trước mặt Lục phu nhân, lá gan của các người thật lớn.” Lục Đình Thâm đến trêu tức.

 

Người tặng quà lấy lòng : “Lục phu nhân hào phóng, chắc là sẽ không so đo.”

 

Tôi không phải sẽ không so đo, bọn họ đang dám chắc trong lòng rằng tôi sẽ không dám so đo. Một mồ côi nhà họ Lục nuôi lớn, sao dám “không” với người cầm quyền mới của nhà họ Lục chứ.

 

Lục Đình Thâm xoay ngón tay đeo nhẫn kết hôn, ý trong mắt tràn ra: “Nếu Lục phu nhân đồng ý, mang xuống...”

 

Lục Đình Thâm còn chưa xong, tôi đã đi vài bước đi tới bên cạnh hắn. Nhìn diện mạo người đẹp trước mặt, người tặng quà thật đúng là có tâm, biết ném cho Lục Đình Thâm thứ tốt nhất.

 

Tôi đột nhiên cũng có chút mệt mỏi. Tôi không thể nghe lời bà nội tiếp tục duy trì thể diện của Lục phu nhân.

 

Tháp sâm banh phía sau bị tôi đẩy nhẹ, những chiếc ly thủy tinh xinh đẹp bị chạm vào liền sụp đổ ầm ầm.

 

Thủy tinh vỡ và rượu văng khắp nơi, hiện trường bữa tiệc hoàn toàn hỗn loạn.

 

Có người kêu lên: “Lục phu nhân điên rồi!”

 

2

 

Tôi hỏng bữa tiệc sinh nhật của Lục Đình Thâm, hắn cũng không quá để ý. Quản gia đã sắp xếp cho khách khứa rời đi, đống hỗn độn đó cũng đã có người quét dọn.

 

Người đẹp kia giữ lại, im lặng đứng bên cạnh Lục Đình Thâm. Ngay cả tính cách, tựa hồ cũng cực kỳ giống mối đầu của hắn. So sánh giữa hai người, tôi giống như là phát điên rồi.

 

Lục Đình Thâm kéo ngón tay người đẹp trong tay thưởng thức, tôi thờ ơ mở miệng: “Sao lại tức giận lớn như ? Nếu em không muốn gặp ấy, tôi sẽ để ấy ở bên ngoài. Em yên tâm, tôi đã thề với bà nội, vĩnh viễn sẽ không đến vị trí của Lục phu nhân em.”

 

Người phụ nữ bên cạnh hắn cũng mở miệng khuyên tôi: “Lục phu nhân, cần gì phải tức giận chứ, người đàn ông như Tổng Giám đốc Lục sao có thể chỉ có một người phụ nữ. Tôi chỉ hâm mộ Tổng Giám đốc Lục thôi, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của .”

 

Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay ra, đặt lên bàn trước mặt Lục Đình Thâm.

 

Hắn nhíu mày: “Trả nhẫn lại cho tôi sao.”

 

Lục Đình Thâm cầm lấy chiếc nhẫn, ném nó lên không trung, ánh sáng rực rỡ của nhẫn kim cương xẹt qua, lại rơi vào trong tay hắn. Hắn lại ném cho người phụ nữ ở phía sau: “Cho em, nhẫn mấy triệu mà Lục phu nhân không cần thì không cần.”

 

Lục Đình Thâm đứng lên khẩy, lệnh cho quản gia: “Tìm cho phu nhân vài giáo viên dạy lễ nghi, sau này chuyện thất lễ như tôi không muốn thấy nữa.”

 

Hắn đi vài bước rồi quay đầu lại, ném chiếc nhẫn đeo trên tay hắn xuống đất, chiếc nhẫn lăn vài vòng trên mặt đất, dừng lại bên chân tôi: “Nếu đã không cần nhẫn, thì ném hết đi.”

 

3

 

Lục Đình Thâm dẫn người đi. Tiếng cơ xe rời đi nổ vang vào ban đêm đặc biệt rõ ràng. Quản gia ở bên cạnh thở dài: “Phu nhân, cần gì phải chọc ngài ấy tức giận? Cô biết rõ ngài ấy có ác cảm với mình mà.”

 

Tôi nhặt chiếc nhẫn dưới chân lên, ném vào thùng rác.

 

“Chú Trần, đi việc đi, không cần để ý đến cháu.”

 

Quản gia thở dài một tiếng rời đi.

 

Tôi một mình lên lầu, thay bộ lễ phục phức tạp tinh xảo ra, mặc áo T - shirt, tìm ra vali hành lý, xếp toàn bộ quần áo của mình ở trong tủ vào đó.

 

Vợ chồng người khác cãi nhau, còn phải cân nhắc thỏa thuận ly hôn. Nhưng mối liên hệ duy nhất giữa tôi và Lục Đình Thâm cạn đến mức chỉ còn lại một chiếc nhẫn.

 

Ai cũng không thể tưởng tượng hôn lễ thế kỷ chấn toàn thành phố lúc trước, rể và dâu thậm chí ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có.

 

Lúc trước Lục Đình Thâm những gì trong hôn lễ bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ: “Trên hộ khẩu của tôi chỉ có thể có tên Uyển Uyển, Từ Hân Nghiên, em không nên gả cho tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...