10.
Tôi không tận mắt chứng kiến Triệu Tấn Thịnh trừng chị tôi ra sao.
Nhưng tôi có thể tưởng tượng .
Nửa tháng sau, chị mới quay lại trường.
Tất cả phong thái tiểu thư đài các của chị đã biến mất.
Cả người chị trở nên rụt rè, thậm chí có khi có người đi ngang qua, chị cũng giật mình hoảng sợ.
Chỉ cần ai đó chạm vào chị, chị sẽ hét lên.
Người khác hỏi chị tôi có chuyện gì xảy ra, chị mới bình tĩnh lại đôi chút, rằng không có chuyện gì.
Nhưng gương mặt tái nhợt của chị rõ ràng không giống như là không có chuyện gì.
Tôi biết, chị đã bị Triệu Tấn Thịnh hành hạ thê thảm.
Chị đột nhiên hỏi tôi: “Họ cũng đối xử với em như thế à? Em đã vượt qua thế nào?”
Tôi ngây thơ, vô tội: “Chị đang gì ?”
Chị đột nhiên giống như bị kích , hét lên và lao về phía tôi.
“Tại sao lại như thế này? Tại sao?
“Em có thể trở thành ngôi sao lớn, tại sao chị không thể? Đáng lẽ mọi chuyện không nên như thế này…”
Chị lắc đầu, rồi tôi với vẻ mong chờ: “Có phải nhà em sắp sản rồi không?”
Tôi thể hiện sự bối rối hơn: “Tại sao em không hiểu chị đang gì?”
Hai cùng phòng ngơ ngác, thì thầm với nhau: “Triệu Nguyệt có phải bị điên rồi không?”
Tôi quay đầu với họ: “Đừng linh tinh chứ.”
Chị tôi đúng là đã phát điên rồi.
Kiếp trước, vào thời điểm này, tôi đã trở thành một ngôi sao nổi tiếng.
Lúc đó, nhà họ Tống cũng đã sản.
Hiện giờ mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, chị lại bị Triệu Tấn Thịnh hành hạ bằng những cách bệnh hoạn suốt mấy ngày, sao mà không phát điên cho ?
Chị đột nhiên đẩy tôi ra và chạy đi.
Tôi lập tức đuổi theo.
Với trạng này, chị mà chạy ra đường bị xe đâm chết thì sao?
Làm sao tôi có thể để chị chết dễ dàng như ?
Tôi chặn một chiếc taxi và bám theo.
Không ngờ chị lại đến nhà tôi.
Bố mẹ tôi đều đang ở nhà, thấy Triệu Nguyệt hùng hổ bước vào, cả hai đều sững sờ.
Triệu Nguyệt xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Tại sao các người vẫn chưa sản?
“Tất cả chỉ là giả tượng thôi, các người chắc chắn đã sản rồi, tất cả chỉ là vỏ bọc rỗng tuếch!”
Mẹ tôi thấy tôi bước vào, theo phản xạ lập tức chạy lại bảo vệ tôi: “Noãn Noãn, sao con lại về đột ngột ? Con vào phòng tránh đi, kẻo bị ta bị thương.”
Bố tôi gọi người: “Đuổi ta ra ngoài ngay!”
“Ta sẽ tố cáo các người! Trốn thuế! Đúng rồi, bố mẹ tôi trốn thuế, các người chắc chắn cũng như !”
Nói rồi chị loay hoay tìm điện thoại, lục lọi mãi cũng không thấy.
Lúc nãy ở ngoài, tiền taxi của chị là do tôi trả.
“Chị ơi!” Noãn Noãn vừa tan học về, thấy tôi, vui mừng chạy đến ôm chầm lấy: “Chị về rồi à?”
Chị tôi nghe thấy Noãn Noãn gọi tôi là “chị”, liền sững lại.
Tôi ôm lấy Noãn Noãn: “Noãn Noãn, đừng sợ.”
Chị ta bước tới vài bước: “Đứa bé này là ai?”
Ánh mắt điên dại của chị hướng về phía mẹ tôi: “Bà sinh con rồi sao? Làm sao có thể?”
Hôm chị tôi biểu diễn trên sân khấu, quá tập trung vào bản thân và chỉ muốn ấn tượng với bố mẹ mình, chị hoàn toàn không ý rằng bố mẹ tôi và Noãn Noãn cũng có mặt.
Lúc này, bảo vệ bước vào, kéo chị tôi ra ngoài. Dù đã đi xa, vẫn nghe rõ tiếng gào thét đầy bất mãn của chị.
“Tại sao mọi thứ lại thay đổi? Tại sao?”
Mẹ tôi buông tôi ra: “Đó là ai ? Sao lại đến nhà mình?”
Tôi vuốt tóc Noãn Noãn: “Bố mẹ, chị ấy là chị ruột của con, hai người đã gặp ở trại trẻ mồ côi trước đây rồi mà.”
Bố mẹ tôi đều ngạc nhiên.
Bọn họ thở dài và : “Noãn Noãn, bố mẹ biết hai đứa có quan hệ máu mủ, dù sao đi nữa, con vẫn phải bảo vệ bản thân.”
“Con biết chừng mực mà, cảm ơn bố mẹ.”
Tình của bố mẹ dành cho tôi, tôi luôn cảm nhận trong từng khoảnh khắc.
11.
Ngày hôm sau khi trở lại trường, tôi gặp lại chị tôi.
Chị trông đã bình thường hơn nhiều.
Nhưng ánh mắt chị tôi chứa đầy thù hận, không thể che giấu.
“Tống Noãn, đừng vội vui mừng quá, tôi sẽ không thua đâu.”
Kiếp trước, chị quả thực đã thắng.
Nhưng lần này, tôi sẽ khiến chị thua trắng tay.
Bao gồm cả mạng sống của chị.
Chị tôi vẫn không tin rằng vận mệnh của hai chúng tôi đã hoàn toàn thay đổi.
“Tôi đã đăng ký tham gia cuộc thi Nữ thần Kim Lộc rồi, dám thi với tôi không?”
Kiếp trước, tôi đã giành danh hiệu Nữ thần Kim Lộc.
Chính nhờ sự kiện này, tôi đã khẳng định vị trí nữ thần hàng đầu của mình.
Tôi thở dài, giọng dịu dàng: “Nếu chị muốn thi, thì tôi cũng sẽ đăng ký.”
Nhân lúc chỉ có hai người trong ký túc xá, tôi nắm tay chị.
“Chị à, cái gì em cũng nghe lời chị, chị có thể cho em biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra không?”
Chị hất mạnh tay tôi ra: “Ai là chị của ?”
“Giờ không có ai ngoài chúng ta, chị vẫn là chị ruột của em. Nhìn chị thế này, em không thể không lo lắng.”
Tôi thở dài hỏi.
Kỹ năng diễn xuất của tôi rõ ràng vượt trội hơn chị.
“Chị à, chị cho em biết, có phải ai đó đã bắt nạt chị không? Bố mẹ nuôi của chị đối xử không tốt với chị à? Họ có phải đã hành hạ chị không?”
Chị tôi tôi chằm chằm: “Cô biết phải không?”
“Em chỉ biết rằng chị là chị của em, dù có chuyện gì xảy ra, em chỉ muốn chị sống tốt.”
Tôi giả vờ lau nước mắt, tiếp tục : “Nếu bố mẹ nuôi của chị ngược đãi chị, chị nhất định phải với em. Nhưng đừng có đến nhà em mà phát điên.”
“Chị còn gì mà sẽ tố cáo bố mẹ em trốn thuế, bố mẹ chị thế không có nghĩa là bố mẹ em cũng . Sao chị không tố cáo bố mẹ mình đi?”
Nghe , đôi mắt chị bỗng sáng lên.
Chị đột nhiên bật lớn.
“Dù không có họ, tôi cũng có thể tự mình tạo dựng tên tuổi trong giới giải trí.”
Ừ, tôi biết chị đã ghi nhớ lời tôi .
…
Sáng hôm sau, tin tức về Triệu Tấn Thịnh và Lâm Thanh Sương trốn thuế đã tràn ngập các mặt báo.
Giống như những kẻ phạm pháp khác, cả hai đều bị phong sát.
Xem xong tin tức, tôi chẳng thấy gì thỏa mãn cả.
Cặp ác quỷ đó đáng lẽ phải xuống địa ngục.
Tôi dẫn chị vào một phòng học trống.
“Chị à, chị thật sự đã đi tố cáo bố mẹ mình sao?
“Chuyện này chỉ cần nộp lại thuế là xong, không cần phải ngồi tù.
“Nhưng nếu họ phát hiện ra chính chị đã tố cáo, chắc chắn họ sẽ chị.”
Tôi chị với ánh mắt đầy lo lắng: “Chị à, em không muốn chị chết, người đáng chết là bọn họ mà!”
Chị gật đầu, ánh mắt vô hồn, chỉ còn lại sự độc ác sâu thẳm.
“Đúng, người đáng chết là bọn họ.”
12.
Vài ngày sau.
Tin tức về việc “Triệu Tấn Thịnh và Lâm Thanh Sương chết trong vụ hỏa hoạn” đã chấn cả mạng xã hội.
Khi đó, tôi có mặt tại hiện trường.
Cả hai lính cứu hỏa khiêng ra ngoài, thi thể đã cháy đến mức không còn nhận dạng .
Cơ thể tôi không khỏi run lên, sự phấn khích dâng tràn khắp người.
Chị tôi cả về thể xác lẫn tinh thần đều đã rơi vào trạng thái điên loạn cực độ.
Giống như kiếp trước của chị, chỉ cần tôi gợi ý vài lời, chị sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong hai người đó.
Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra.
Tôi quay lại trường.
Chị tôi trông vô cùng rạng rỡ.
“Tống Noãn, tôi sắp vào đoàn phim rồi, đã xin nghỉ phép xong.”
Chị bước tới: “Triệu Tấn Thịnh và Lâm Thanh Sương trốn thuế rồi tự sát, tôi sẽ công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với họ. Hạng bố mẹ như , tôi không cần nữa.”
Tôi gật đầu: “Đúng là không thể giữ lại.”
“Nhưng mà, chị à, họ thực sự là tự sát sao?” Tôi giả vờ tỏ ra nghi ngờ.
Nụ trên mặt chị ngay lập tức biến mất.
“Cảnh sát vẫn đang điều tra, có khi còn phải gọi chị lên hỏi chuyện, không chắc chị đã vào đoàn ngay đâu.”
Một tia lo lắng thoáng qua trên mặt chị: “Hỏi tôi gì? Bọn họ chính là tự sát.”
Nhưng đúng như tôi dự đoán, cảnh sát đã giữ chị lại để điều tra, không cho phép rời khỏi thành phố.
Những ngày sau đó, chị dần dần trở nên hoảng loạn, có thể thấy rõ qua ánh mắt.
Sau đó, chị thậm chí không còn đến trường nữa.
Ngày Quốc khánh, tôi trở về nhà.
Vừa bước vào, tôi bất ngờ thấy chị tôi.
Chị đang quỳ trước bố mẹ tôi, khóc lóc không ngừng.
“Bố mẹ, hai người thực sự không nhận ra con sao? Con mới là con của hai người mà!”
Mẹ tôi thấy tôi bước vào, lập tức chạy lại.
“Noãn Noãn, trạng thái của chị con thật sự không ổn, có nên đưa ấy đến bệnh viện không?”
Mẹ tôi lại thêm: “Dù sao, ấy cũng là chị ruột của con.”
“Con mới là con của các người!” Chị tôi lao tới, chen vào giữa tôi và mẹ, hét lên: “Người các người định nhận nuôi vốn là con, là con!
“Kiếp trước, người các người chọn cũng là con mà!”
“Các người không sản, phải không?”
“Mọi thứ đã thay đổi, khác hẳn kiếp trước rồi.”
Chị nắm chặt lấy vai tôi: “Mày biết đúng không?
“Mày cố như ! Có phải mày cũng đã trọng sinh không?
“Tống Noãn, tất cả đều là kế hoạch của mày, là mày!”
Tôi nhẹ nhàng giơ tay ra trấn an chị: “Chị à, chị bình tĩnh lại đi, sao chị lại trở nên điên loạn như thế này?”
Bố mẹ tôi vì nể tôi nên đã chuẩn bị cho chị một phòng.
Tôi biết, chính chị đã thiêu chết Triệu Tấn Thịnh và Lâm Thanh Sương.
Nhưng với trạng hiện tại của chị, dù có chứng cứ đầy đủ, chị cũng sẽ không bị tuyên án tử hình.
Cùng lắm là chị sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tôi đã rồi, tôi muốn khiến chị ấy mất tất cả.
Bao gồm cả mạng sống của chị.
Tôi còn muốn chị trong lúc tỉnh táo, chứng kiến mình rơi xuống địa ngục.
13.
Sáng hôm sau, tôi đến phòng chị.
“Chị à, xuống ăn sáng thôi.”
Chị bật dậy từ trên giường: “Cảnh sát đến bắt tôi rồi! Cảnh sát đến bắt tôi rồi!”
Bạn thấy sao?