1.
Kiếp trước, chị tôi bởi vì “lương thiện” đã vợ chồng nhà giàu nhất nhận nuôi.
Còn tôi sau đó cặp vợ chồng diễn viên nổi tiếng nhận nuôi.
Sau khi trưởng thành, dưới những trò mưu mô của chị, nhà giàu nhất sản, còn tôi trở thành ngôi sao nổi tiếng của làng giải trí.
Chị tôi không chịu nổi việc tôi sống tốt hơn, ghen ghét đến mức đẩy tôi từ trên tòa nhà cao tầng xuống.
Trước khi rơi, tôi đã kịp nắm lấy vạt áo của chị.
Ông trời có mắt, trước khi chết, tôi đã kéo chị cùng đi theo.
Mở mắt ra lần nữa, tôi và chị đang ngồi trước cửa văn phòng viện trưởng, chị không ngừng tỏ vẻ lo lắng.
Tôi nghe thấy chị thì thầm: “Nhà họ Tống rồi cũng sẽ sản, lần này mình nhất định sẽ không đi với họ.”
“Mình phải vào làng giải trí, siêu sao, mỗi ngày kiếm năm trăm vạn!”
Xem ra, kiếp này không chỉ có mình tôi trùngsinh.
Cả chị cũng .
Đột nhiên, cửa văn phòng mở ra.
Chưa kịp để chị phản ứng, tôi lập tức ôm lấy chị:
“Chị ơi, hy vọng rằng dù có ai nhận nuôi, chị vẫn luôn là chị của em.”
“Chú ơi, xin nhận nuôi chị của con, con còn nhỏ, có thể chịu khổ .”
Chị tôi ngơ ngác, dường như không ngờ tới huống bất ngờ này.
Cũng như kiếp trước, vợ chồng nhà giàu nhất không thể cưỡng lại sự dễ thương của những đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu, lần này họ quyết định nhận nuôi tôi.
Tôi giả vờ lưu luyến, nước mắt đầm đìa nắm chặt tay chị, cuối cùng lên xe của nhà giàu nhất.
Xe chuẩn bị chạy thì từ xa, một chiếc Porsche chậm rãi tiến đến.
Xe dừng lại.
Người bước xuống chính là bố mẹ nuôi của tôi ở kiếp trước, cặp diễn viên nổi tiếng.
Trước cửa trại trẻ, ánh đèn máy ảnh nháy liên tục.
Họ chào hỏi các phóng viên.
Qua cửa kính xe, tôi thấy viện trưởng dẫn chị tôi đến trước mặt cặp vợ chồng đó.
Chị tôi rạng rỡ, tràn đầy phấn khích.
Tôi cúi đầu, cũng nở một nụ .
Chị à, chị thật sự nghĩ rằng nhà của cặp diễn viên đó là thiên đường hay sao?
2.
Bề ngoài của những ngôi sao mãi mãi ngăn nắp xinh đẹp.
Nhưng bên trong lại mục rữa, thối nát.
Kiếp trước, khi vừa đưa về nhà, tôi không thể rời mắt khỏi thế giới xa hoa đó.
Tôi nghĩ mình đã bước vào thiên đường.
Nhưng thực ra tôi đã bước vào địa ngục.
Mẹ nuôi, Lâm Thanh Sương, vì sợ ảnh hưởng vóc dáng nên kiên quyết không sinh con.
Thời điểm đó, làng giải trí đang dấy lên làn sóng về vấn đề mang thai hộ, bà ấy cũng không dám ra nước ngoài người mang thai.
Vì , bà và chồng mình, Triệu Tấn Thịnh, đã quyết định đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi.
Năm đó tôi tám tuổi, họ luôn mang tôi đi theo mỗi khi tham dự các buổi tiệc.
Ban đầu tôi rất vui, nghĩ rằng bố mẹ nuôi thích mình nên đi đâu cũng dẫn theo tôi.
Nhưng khi những người đàn ông thô bỉ đặt tay lên đùi tôi, miệng đầy mùi rượu lại gần chuyện với tôi, tôi hoảng sợ mà bật khóc.
Tôi cầu cứu bố mẹ nuôi, họ chỉ trừng mắt tôi, còn cầu tôi không khóc, phải gọi họ là cha nuôi, và với họ, cho họ hôn.
Bọn họ còn bắt tôi học đủ loại tài năng như piano, múa…
Chỉ cần tôi không họ hài lòng, họ sẽ dùng kim đâm tôi.
Dưới lớp vỏ bọc xinh đẹp của Lâm Thanh Sương là một gương mặt đáng sợ, độc ác.
Trong những đêm dài Triệu Tấn Thịnh vui thú với những người phụ nữ khác, bà ta như một kẻ điên, dồn tôi vào góc phòng.
Bà ta dùng giọng lạnh lùng độc ác để lăng mạ tôi.
Dùng kim đâm vào ngón tay, cấu vào bắp đùi tôi…
Mỗi khi Triệu Tấn Thịnh trở về nhà, họ chỉ cần với nhau vài câu là sẽ cãi nhau, thậm chí còn đánh đập lẫn nhau.
Bọn đập nhà cửa tan nát.
Tôi chỉ biết trốn trong căn phòng tối tăm, co ro trong góc tường, run rẩy, nhớ lại những ngày tháng ở trại trẻ mồ côi.
Trong cuộc sống địa ngục đó, tôi đã lớn lên.
Tôi lớn lên xinh đẹp, theo lời họ , gương mặt này sinh ra là để quyến rũ đàn ông.
Bọn họ sử dụng tôi để trao đổi tài nguyên, đưa tôi lên giường của những ông lớn.
Bố nuôi của tôi, Triệu Tấn Thịnh.
Vào ban đêm, ông ta bò lên giường của tôi, bàn tay ấy sờ soạng khắp người tôi, những lời kinh tởm nhất trên đời.
“Noãn Noãn, để ba cảm nhận hương vị của con nào.”
Cảm giác đó khiến tôi buồn nôn và ghê tởm.
Vì lần này, tôi phải thoát khỏi bọn họ!
…
Chị tôi phối hợp với cặp vợ chồng ác quỷ đó, diễn xuất một cảnh gia đình hạnh phúc “cả nhà ba người” trước ống kính.
Tôi thu lại ánh mắt.
Mẹ nuôi hiện tại, Vệ Tương Nghi, nắm chặt tay tôi.
Lòng bàn tay bà rất ấm áp.
“Noãn Noãn, con không nỡ xa chị sao? Sau này nếu con nhớ chị, mẹ sẽ đưa con đến thăm chị.”
Tôi mỉm với Vệ Tương Nghi: “Cảm ơn mẹ.”
Vệ Tương Nghi càng nắm chặt tay tôi hơn.
Đó là cảm giác của gia đình, là sức mạnh.
Bọn họ đã cho tôi hộ khẩu mới, và tôi đổi tên thành Tống Noãn.
Họ hỏi tôi muốn trang trí phòng thế nào, thích ăn gì…
Kiếp trước vào thời điểm này, tôi trốn trong góc tối, nghe cặp vợ chồng ác quỷ cãi nhau, bị họ coi là con rối, phối hợp với họ diễn trò trước ống kính, thu hút sự ý, lấy lòng những kẻ biến thái.
Còn bây giờ tôi nằm trong vòng tay của mẹ, một đứa trẻ thực sự.
Vệ Tương Nghi sợ tôi nhớ chị, nên thường xuyên ý đến tin tức của chị, mỗi lần đều cho tôi xem.
Trong video video, trên tấm ảnh, chị tôi như một công chúa nhỏ, ngẩng cao cằm, dáng vẻ kiêu ngạo đến mức không giống một đứa trẻ.
Tôi không chắc liệu bây giờ chị đã bước một chân vào địa ngục chưa, tôi biết chị đang chờ đến ngày trở thành ngôi sao lớn.
Vì ngày đó, dù hiện tại phải trải qua điều gì, chị cũng có thể chịu đựng.
3.
Tôi lớn lên hạnh phúc trong gia đình họ Tống, giờ đã chín tuổi.
Ngày hôm đó, bố và mẹ đưa tôi vào phòng việc.
Cả hai trông đều rất nghiêm túc.
Mẹ hỏi tôi: “Noãn Noãn, nếu mẹ sinh thêm cho con một em hay em trai nữa, con có đồng ý không?”
Tôi theo phản xạ vào bụng của mẹ, biết rằng bà hỏi như chắc hẳn là trong bụng đã có dấu hiệu.
Kiếp trước, chị tôi vì muốn độc chiếm thương của bố mẹ nuôi và toàn bộ gia tài nhà họ Tống, khi còn nhỏ chị đã ngày ngày lén cho Vệ Tương Nghi uống thuốc tránh thai, khiến bà không thể mang thai, cho đến lúc chết bụng vẫn không có tĩnh gì.
Những lời này là sau khi nhà họ Tống sản, Tống Cảnh Thư và Vệ Tương Nghi qua đời, chị tôi mất tất cả, tìm đến tôi, phát điên và kể lại.
“Vệ Tương Nghi, con mụ chết tiệt đó không sinh con là do tao , Noãn Noãn, mày cứ yên tâm, có tao ở đây, mẹ nuôi mày chắc chắn cũng không sinh nổi con đâu. Tương lai, tài sản của họ đều sẽ là của mày.”
Chị tưởng rằng tôi giống chị, trong mắt chỉ có tiền.
Tôi thu ánh mắt khỏi bụng mẹ, bà rồi bố, mỉm gật đầu.
“Tất nhiên là con đồng ý rồi ạ!”
Mẹ và bố tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây họ chưa có con, nên mới đi trại trẻ mồ côi để nhận nuôi.
Giờ mẹ đã mang thai, họ sợ tôi suy nghĩ nhiều nên mới hỏi ý kiến tôi.
Mẹ ôm lấy tôi: “Noãn Noãn, con chính là phúc tinh của gia đình mình, cảm ơn con vì đã cho mẹ mẹ của con.”
…
Bụng của mẹ ngày càng lớn.
Cả nhà đều mong chờ đứa bé này ra đời.
Mà tôi vẫn đều đặn thấy tin tức về chị tôi mỗi ngày.
Chúng tôi là cặp song sinh khác trứng.
Trên khuôn mặt giống tôi của chị, luôn nở nụ trước ống kính.
Thậm chí, tài khoản cá nhân của chị cũng đã vượt qua hai triệu người theo dõi, ngày nào chị cũng khoe những món đồ xa xỉ mà bố mẹ mua cho.
Mọi người đều ghen tị với chị, rằng chị thật may mắn vì gặp bố mẹ nuôi nổi tiếng và giàu có như Triệu Tấn Thịnh và Lâm Thanh Sương.
Họ rằng, tuy chị không sinh ra ở La Mã, bố mẹ nuôi đã đưa chị đến đó, chị là một đứa trẻ may mắn.
Nhưng tôi ra , ánh sáng trong đôi mắt của chị dần lụi tàn.
Nụ của chị ngày càng trở nên giả tạo.
Chị còn nhỏ đã trang điểm rất đậm, đánh lớp phấn dày cộp.
Có lúc giữa mùa hè oi ả vẫn phải mặc áo dài tay, quần dài.
Tất cả là để che đi những vết tích trên cơ thể chị.
Chị tôi, vì muốn có một cuộc sống vinh quang hàng ngàn người ngưỡng mộ trong tương lai, quả thực rất giỏi chịu đựng.
Còn bố mẹ tôi thì khác, họ không bao giờ đặt tôi dưới ánh đèn sân khấu.
Không phải vì họ không muốn thừa nhận tôi, mà vì muốn đảm bảo an toàn cho tôi.
Tôi tiếp tục sống những ngày tháng tuổi thơ vô tư lự.
Vài tháng sau, mẹ tôi sinh ra một bé .
Nhưng bố mẹ lại đối xử với tôi ngày càng tốt hơn.
Tôi biết họ không muốn tôi cảm thấy hụt hẫng.
Mỗi ngày sau khi đi học về, xong bài tập, tôi lại háo hức tìm em chơi.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em.
Kiếp này, tôi sẽ bảo vệ em , bảo vệ bố mẹ, bảo vệ gia đình này.
Bạn thấy sao?