Hôm sau Lục Ninh Diệp đến bệnh viện xin nghỉ vài giờ đồng hồ để đi xem mắt. Vừa đến bệnh viện đi thẳng vào phòng trưởng bệnh viện để xin.
"Tôi có thể vào không?" đứng ngoài cửa vọng vào trong.
"Mời vào!"
"Chào ông, tôi đến đây để xin nghỉ 3 giờ đồng hồ vào buổi chiều không? Lí do là gia đình tôi có việc tại buổi chiều hôm nay!" Lục Ninh Diệp nhẹ nhàng .
"Được, chiều nay có thể về sớm và tối cũng không cần đến đây nữa. Hôm nay không có nhiều ca đâu, mọi người ở đây có thể lo !".
"Vâng, cảm ơn rất nhiều ạ! Chào ông buổi sáng vui vẻ" lịch sự rồi quay lưng đi ra ngoài, về phòng việc của mình. Giờ này cũng chỉ mới sáng sớm nên cũng không có ca phẫu thuật gì cả, về phòng vừa xem tài liệu khoa nội vừa điện cho Lăng Hiểu Nhiên.
"Chiều nay tớ đi xem mắt rồi này, không biết là ai nữa!" ngẩn ngơ cho Lăng Hiểu Nhiên.
"Cậu đi xem mắt sao? Vậy còn chàng bác sĩ Vương thì sao nhỉ?" Lăng Hiểu Nhiên trêu chọc .
Lục Ninh Diệp im lặng chợt nghĩ đến Vương An Đình, sau đó lại bừng tỉnh trả lời:"Cậu thôi đi! Anh ta liên quan gì tớ chứ".
"Vậy sao? Nhưng mà đối tượng xem mắt của cậu là người như thế nào đấy?" Lăng Hiểu Nhiên hỏi.
"Tớ cũng không biết nữa! Chỉ nghe mẹ kể là người đó Chủ tịch của một công ty lớn ở Thượng Hải này, ngoại hình cũng rất ổn và mẹ còn là rất hợp với tớ".
"Không ai hợp bằng Vương An Đình đâu, haha!" Lăng Hiểu Nhiên lại lên tiếng trêu ghẹo. Lục Ninh Diệp im lặng suy nghĩ:"Tại sao mình lại có cảm giác lạ như chứ? Khó tả thật!"
"Sao bác sĩ của tôi, đang mơ hồ suy nghĩ về bác sĩ Vương à? Nói thật thì tớ thấy ta cũng đó chứ sao cậu không tìm hiểu thử đi, sao lại phải đi xem mắt gì không biết" Hiểu Nhiên khuyên nhủ .
"Thôi thôi, tớ không biết đâu. Bây giờ tớ có việc rồi!" Lục Ninh Diệp né tránh câu của Lăng Hiểu Nhiên mà tắt máy. Cô lấy sấp tài liệu ra xem tiếp.
Lâu sau cũng đã 3 giờ chiều cần về để chuẩn bị thật đẹp đi xem mắt. Do đã xin phép rồi nên ra chào mọi người một tiếng rồi đi về luôn:"Chào mọi người, nay em về sớm!".
"Sao nay về sớm ?" Thẩm Đông thắc mắc.
"À có công việc chút thôi! Này Vương An Đình tối tôi cũng không đến, tự mà lo liệu phòng phẫu thuật đi nhé?" Cô nhắc nhở khi thấy vẫn còn đang ngồi uống cà phê.
"Tôi đâu phải con nít đâu mà cần dặn dò. Cứ vui vẻ đi xem mắt đi, khỏi phải lo tôi ở đây gì!" Vương An Đình nhẹ giọng quay đầu lại với . Anh mắt sắc bén của liếc một cái khiến rợn người suy nghĩ:"Sao ta lại biết mình đi xem mắt chứ? Không lẽ nghe lén mình chuyện điện thoại?" bây giờ trong đầu toàn những câu hỏi liên quan tới việc "Tại sao Vương An Đình lại biết đi xem mắt".
"Ui cha, đi xem mắt sao? Không phải là và Vương An Đình đang quen nhau à?" Thẩm Đông ngu ngơ hỏi. Lúc này mọi người trong bệnh viện cũng bất ngờ vì nghe đi xem mắt, còn Vương An Đình thì sao?
"Tôi... tôi đúng thật là đi xem mắt mà chuyện tôi với Vương An Đình hôm qua là mọi người đã hiểu lầm rồi. Bây giờ tôi không có thời gian, tôi sẽ giải thích sau. Chào mọi người!" Lục Ninh Diệp lắp bắp trả lời rồi quay lưng đi ngay.
"Bây giờ tôi không có thời gian? Chuyện đi xem mắt quan trọng đến sao, một giây cũng không trễ à?" Vương An Đình nghĩ thầm.
"Này Vương An Đình, cậu với Lục là sao ?" Thẩm Đông tò mò xoay qua hỏi .
"Sao đâu, do mọi người tự suy diễn thái quá thôi!" Vương An Đình phủi tay đứng lên đi vào trong không muốn ở sảnh nữa.
"Hứ! Vậy thì ngay từ đầu đừng có im lặng, hỏi cái gì cũng im lặng người ta tưởng cậu đã phủ nhận rồi chứ! Bây giờ trách ai, cậu đúng là cái đồ... cái đồ tự kỷ! Mất mặt với mọi người quá đi thôi" Thẩm Đông trách mắng Vương An Đình vì không sớm đã đi đồn với mọi người hết rồi, bây giờ lại đi xem mắt.
"Do cậu nhiều chuyện quá đấy!" Anh dừng chân lại đáp trả khi nghe Thẩm Đông đứng gồng cổ lối.
Lúc này thì đã về đến nhà đang chuẩn bị thay đồ đạc để đi. Cô chọn một chiếc váy lụa hai dây rất tôn dáng và cũng rất thích nó, có vẻ mặc như thôi thì đối với nó hơi hở nên lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng, ngắn để choàng lên vai cho bớt hở lưng. Cô vào gương thấy như đã rất ổn và đẹp nên trang điểm nhẹ một ít rồi chuẩn bị đi luôn.
Cô bước xuống với bà Lục:"Bây giờ con đi luôn nha mẹ!"
"Con mẹ xinh đẹp thật đấy! Váy vóc đơn giản như thôi mà cũng xinh đẹp chết người" bà Lục thấy liền tới tấp khen ngợi.
"Thôi con đi nha mẹ, cũng hơi trễ rồi!"
"Rồi rồi, đi đi nhớ chuyện đàng hoàn với người ta nha con!" bà Lục dặn dò.
"Vâng, vâng!" rồi ra lấy chiếc xe Rolls-Royce đắt tiền của mình lái đi đến chỗ hẹn. Địa điểm hẹn là một quán Coffee nổi tiếng ở Thượng Hải cũng không xa nhà .
Đến nơi điện cho số điện thoại mẹ đưa để tìm vị trí của người đó:"Chào ! Tôi là Lục Ninh Diệp không biết là đã tới chưa ?" nhẹ nhàng cất tiếng vào điện thoại.
"À đến rồi, đang ngồi ở bàn gần lễ tân ấy!" đầu dây bên kia chỉ vị trí cho . Cuối cùng cũng đã thấy và đi đến.
"Xin lỗi, tôi đến trễ có đợi lâu không?" Lục Ninh Diệp lịch sự hỏi người đó.
"Không sao, không sao chờ cũng không lâu em ngồi đi!".
"Chào Lục Ninh Diệp, là Triệu Dương 26 tuổi, hiện tại là Chủ tịch tập đoàn Triệu Phong ở Thượng Hải này!" Triệu Dương giới thiệu với .
"À, tôi là Lục Ninh Diệp 24 tuổi, hiện tại đang bác sĩ ở trung tâm bệnh viện SUF ở Thượng Hải!" giới thiệu lại với Triệu Dương cảm thấy bản thân có chút hãnh diện.
"Em bác sĩ ở trung tâm bệnh viện SUF à? Giỏi thật đấy, bệnh viện ấy không phải ai muốn vào cũng đâu!" Triệu Dương khen ngợi .
"Tôi cũng bình thường thôi, do là có du học bên Mỹ nên vào cũng không khó" khiêm tốn trả lời.
"Vậy à? Em muốn uống gì không, gọi cho!"
"Cho em nước suối là !" có vẻ hơi khó gần, cảm thấy không biết sao để từ chối khéo người này vì chuyện đi xem mắt này là do bố mẹ sắp xếp chứ cũng chẳng muốn, vả lại hiện giờ trong đầu chỉ toàn những câu hỏi thắc mắc tại sao Vương An Đình lại biết đi xem mắt, và còn đang nhớ đến ánh mắt sắc bén của lúc đó.
"Nước suối à? Được để gọi!"
"À mà muốn về việc của chúng ta, hiện giờ em..." Triệu Dương bị ngắt lời.
"Thật ra tôi vẫn chưa muốn có một mối quan hệ nào cả, tôi đến đây vì do bố mẹ tôi đã lỡ sắp xếp chuyện đi xem mắt này rồi, nên tôi mới tới. Còn chuyện tôi và thì chắc là không rồi, do hiện giờ tôi đang muốn tập trung vào công việc trước đã. Tuổi của tôi và bây giờ vẫn còn rất trẻ, vẫn còn nhiều điều trước mắt nên thôi! Anh thấy thế nào?" lịch sự .
"Mình vẫn có thể tìm hiểu nhau trước mà, không cần phải gấp như !" Triệu Dương .
"Tùy , nếu muốn thì cứ tìm hiểu còn tôi thì chắc không vì tôi không có thời gian!" mặt không biến sắc .
"Được! Trâu đi tìm cọc là chuyện bình thường mà" Triệu Dương .
"Vậy thôi, tôi đến đây chỉ muốn với như bây giờ tôi có việc ở bệnh viện. Chào !" rồi đứng lên quay đi. Nhưng Triệu Dương lại thấy thích bởi sự lạnh lùng của .
"Quả thật đúng là thiên kim nhà họ Lục xinh đẹp sắc sảo đã còn lạnh lùng!" Triệu Dương nhỏ.
Bạn thấy sao?