Hôm sau Lục Ninh Diệp bắt đầu đến bệnh viện đúng giờ để bắt đầu việc của mình, vừa mới bước vào sảnh của bệnh viện thì đã thấy Vương An Đình đang ngồi ăn sáng đi vào mặt không biểu hiện một cảm nào. Còn thì nụ đã tắt khi vừa mới vào bệnh viện lại thấy rồi, có thể thái độ của đã khiến cho Lục Ninh Diệp ghi dấu ấn không tốt từ ngày hôm qua.
Anh lãnh đạm ngồi ăn sáng uống cà phê chuyện với Thẩm Đông, ánh nắng sáng sớm chiếu vào gương mặt tuấn tú của , chiếc mũi cao thẳng của là điểm nhấn, kết hợp với ánh mắt sắc bén thì cũng phải khiến người bình thường sợ rồi chi đến bệnh nhân. Thẩm Đông thấy liền đứng dậy đi đến hỏi:"Chào buổi sáng Lục, đã ăn sáng chưa? Cùng đến ăn sáng chung đi!".
Cô chưa kịp trả lời đã bị Thẩm Đông kéo đi đến đó ngồi xuống ghế đối diện Vương An Đình, Thẩm Đông cũng ngồi ghế kế bên bảo uống cà phê hay gì đó đi.
"Làm bác sĩ mà mặc váy sao?" Vương An Đình lạnh lùng hỏi.
"Váy... của tôi liên quan gì chứ?" Lục Ninh Diệp ngượng ngùng váy của mình rồi trả lời.
Vương An Đình chỉ mỉm không gì khiến khó hiểu chằm chằm. Lục Ninh Diệp đứng thầm nghĩ "Vừa mới vào ngày đầu tiên đã muốn soi mói mình rồi sao? Tên khó ưa này chắc đang muốn khó mình rồi, nghĩ sao lại đi kiếm chuyện với Lục Ninh Diệp này chứ? HỨ!"
Lát nữa cử đi xem phẫu thuật chính tay tên họ Vương này mổ, mà chỉ là bác sĩ phụ giúp cho thôi chứ không chính tay mổ nên ánh mắt của sắc bén chằm chằm.
"Liếc liếc cái gì mau khử trùng sạch sẽ rồi vào phòng mổ" Anh giọng điệu cố ý chăm chọc .
"Tôi có liếc đâu chứ? Ác mồm ác miệng, là có ý gì đây?" Cô mắng một câu.
Anh đáp trả: "Không liếc thế trộm tôi à? Tôi biết bản thân mình có sức hút rồi, không cần phải hâm mộ tôi đến đâu!"
"Anh nghĩ là ai hả? Đồ tự luyến!" Cô bỏ đi khử trùng rồi vào phòng mổ, cũng theo sau.
Sau khi phẫu thuật xong ca này nhận ra không tầm thường, tay nghề trong phòng mổ rất cao bởi trưởng bệnh viện mới tin tưởng đến như . Lục Ninh Diệp nhận thấy bản thân mình cũng đã rất tốt rồi, hoàn thành nhiệm vụ giao.
"Đang cảm thấy bản thân mình tài giỏi đấy à? Đây chỉ mới là bắt đầu thôi đừng có đắc chí sớm!" Vương An Đình nhếch mép đi ra từ phòng mổ .
"Đừng có suy bụng ta ra bụng người, tôi đắc chí khi nào chứ? Có mới là người khinh thường người khác thôi đấy!" Cô phản bác lại câu chăm chọc của .
"Thế vừa mổ xong lại ra đây đứng tủm tỉm là như nào nhỉ? Một là đang tự hào về bản thân, hai là đang cảm thấy hạnh phúc khi việc chung với người như tôi đúng không Lục?" Vương An Đình lại tiếp tục trêu chọc người mới như .
"Đồ điên, bệnh hoạn! Anh đánh giá cao quá rồi đó. Tôi khuyên nên đi khám thử đi nhiều khi còn đẻ ra thêm nhiều bệnh khác!" Cô khẩy khinh thường rồi bỏ đi. Vương An Đình mỉm khi trêu chọc người khác tức giận, rất hài lòng về thành quả của mình.
Cô đi về phòng việc của mình tức giận gọi điện thoại cho Lăng Hiểu Nhiên người thân của , kể về ngày đầu tiên đi hôm nay của gặp phải tên bác sĩ điên Vương An Đình. Nghe câu chuyện của Lục Ninh Diệp kể Lăng Hiểu Nhiên không ngừng :"Mới ngày đầu cậu đi mà đã vui nhộn như sao? haha"
"Vui cái gì mà vui bây giờ tớ đang tức điên đây này, tại sao bác sĩ mà lại như chứ, lúc thì mặt lãnh đạm, lạnh lùng xong bây giờ lại trở thành tên bệnh hoạn, tự luyến. Cái bệnh viện này lạ thật!".
Bạn thấy sao?