Tôi vô thức cúi đầu, ngượng ngùng.
Sắc mặt Phó Diễn càng lúc càng đen, ta ngồi bật dậy.
“Không ngủ nữa, chuyện khác đi.”
Tôi vừa háo hức chu môi chờ ta hôn mình, thì thấy ta lôi điện thoại ra.
“Xem phim đi.”
“Hả???”
Anh ta mở “Chân Hoàn Truyện”.
Trùng hợp sao, lại đúng ngay tập kinh điển nhất.
Chân Hoàn sau khi phát hiện sự thật “thế thân của Quán Quán”, đang mang thai mà vẫn quỳ gục khóc lóc thảm thiết, gào lên từng chữ thấm đẫm máu và nước mắt.
“Rốt cuộc là phúc phận của ta! Hay là nghiệt duyên của ta!”
…
Tôi đơ luôn.
“Anh không phải ghét nhất mấy cái phim cung đấu hack não này à?”
Phó Diễn trầm giọng :
“Giờ đột nhiên lại thấy thích.”
“Tôi cảm thấy nó rất chân thực, y hệt hoàn cảnh của tôi bây giờ.”
“Chân thực?”
“Hoàn cảnh?”
Trong khoảnh khắc tia lửa lóe lên trong đầu, tôi chợt nhận ra điều gì đó.
Ôi đệt.
Bố mẹ ta không phải rất ân ái sao, chẳng lẽ cũng có cái drama chó má của giới hào môn à?
Tôi dò xét: “Sao thế? Anh không thích hắn ta à?”
“Người nào giống tôi đều đáng ghét.”
Ôi đệt.
Hóa ra là cốt truyện con riêng bước ra đời thực.
Bảo sao hôm nay Phó Diễn cứ emo, tâm trạng sa sút, tí là khóc, trông nhạy cảm lại thiếu cảm giác an toàn thế kia.
Đặt chuyện này lên người ai mà không chán đời chứ.
Tôi chợt thấy thương.
Ngồi thẳng dậy, chủ ôm lấy đầu ta.
Giọng càng dịu dàng hơn, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Phó Diễn, yên tâm, trong lòng em luôn là số một, không ai thay thế đâu.”
Con riêng gì chứ, sao có cửa mà so với chính chủ Phó Diễn của chúng tôi!
Anti-fan đi!
So không?!
…
Không biết câu nào lại chọt trúng nỗi đau của Phó Diễn, sắc mặt ta càng trầm xuống.
Vừa vui vừa không vui.
Đúng là lòng dạ đàn ông như cây kim dưới đáy biển.
9
Đêm đó, tôi với ta đắp chăn xem liền một mạch mười mấy tập Chân Hoàn Truyện.
Tôi xem đến mơ màng buồn ngủ.
Còn Phó Diễn thì càng xem, mặt càng đen.
Nhìn kiểu đó, ai không biết còn tưởng ta chính là Chân Hoàn đầu thai, nhập tâm đến mức sống như thật.
Không chịu nổi nữa, tôi cuộn trong lòng ta rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Diễn đã đi rồi.
Chỉ để lại một bàn đồ ăn sáng.
Vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Tôi gặm bánh bao ta mua, cầm điện thoại lên, định nhắn vài câu trêu ghẹo.
Kết quả phát hiện đêm qua ta đã đăng cả loạt story trên WeChat.
【Chia sẻ bài hát: “Thế Thân”】
【Chia sẻ bài hát: “Thượng Vị”】
【Sách hay đề cử: “Tôi là cái bóng của ai”】
【Trong Train to Busan, tôi trốn thoát khỏi sáu toa đầy zombie, lại không thể thoát khỏi một toa đầy lòng người. Điều này chứng minh điều gì? Chứng minh rằng một toa còn hơn sáu toa. Vua của các vua. Xúc xích hun khói. Thạch trái cây, chỉ chọn mỗi Hi Chí Lang.】
【”Thế thân” – xuất phát từ hồi thứ 17 trong Hồng Lâu Mộng, ám chỉ người thay thế cho kẻ khác một việc gì đó.】
【Thứ Tư, ngày của “tiểu tam”. Số ba trong truyền thống Trung Hoa mang ý nghĩa khởi nguồn vạn vật, vô cùng vô tận. Trong xã hội hiện đại, Thứ Tư cũng là ngày mà nhiệt huyết việc của con người xuống dốc nhất, cần khích lệ tinh thần nhất.】
…
?
??
Anh ta xem xong Chân Hoàn Truyện mà lại có nhiều cảm đến thế.
Xem ra chuyện đột nhiên có thêm một cậu em trai cùng cha khác mẹ đã khiến tinh thần ta áp lực cực độ, gấp gáp tìm chỗ xả stress.
Đợi tôi xử lý xong vụ xem mắt này, nhất định phải “thực hành” với ta đến trời đất đảo điên, quên hết mọi phiền muộn.
Tôi lần lượt thả tim từng bài đăng của ta.
Phó Diễn chắc là thấy tôi thả tim story nên gọi điện qua.
Tôi bắt máy, cố ý kẹp giọng lại, diễn nét thanh thuần.
“Alo?”
“……”
Đầu dây bên kia im re.
Tôi lại điện thoại.
Vẫn đang kết nối mà, sao ta không gì?
Tôi nghi hoặc lên tiếng:
“Phó Diễn? Anh đâu rồi?”
“Sao ? Vẫn chưa vui à?”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng ta, khàn khàn trầm thấp.
“Không, chỉ là ngủ không ngon, với lại… rất nhớ em.”
Xem phim cung đấu nhập tâm quá còn liên tưởng bản thân vào, bảo sao ngủ ngon ?
Tôi nhẹ nhàng dỗ dành:
“Đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa, chỉ cần nghĩ đến em là đủ rồi. Nói thật, dù hai người có cấu hình giống nhau ta không thể so với đâu.”
Anh ta truy hỏi ngay:
“Thật không?”
“Thật mà.”
Dù ta và cậu em riêng kia có cùng chung một bố hoặc mẹ, có huyết thống với nhau.
Nhưng cái khí chất đỉnh cao của Phó Diễn đâu phải mấy con mèo con chó có thể sánh bằng.
“Vậy giỏi hơn, hay nó giỏi hơn?”
Hả?
Cái thằng con riêng kia có giỏi hay không, sao tôi biết ?
Tôi nhanh trí chiều theo:
“Đương nhiên là rồi.”
Lúc này Phó Diễn mới bình thường trở lại, giọng lười biếng thoải mái hơn.
“Vậy em lo xong vụ xem mắt thì về sớm, tối qua tìm em, tiếp tục thực hành bài hôm qua.”
“Ừ ừ~”
10
Nhờ vào niềm tin mãnh liệt rằng tôi sắp quay lại với Phó Diễn, tôi dự định ngồi vỏn vẹn năm phút trong buổi xem mắt rồi rời đi ngay.
Kết quả là, khi đối tượng xem mắt vừa xuất hiện, tôi đã không nhịn mà huýt sáo một tiếng.
Wow.
Nhìn sơ qua người này có bốn, năm phần giống Phó Diễn.
Nhưng lại không có cái vibe lười biếng trêu người của ta, cũng không có nét đẹp tinh xảo nổi bật giữa đám đông ấy.
So ra thì chỉ thuộc dạng đẹp trai bình thường.
Đối diện với gương mặt mà tôi từng say đắm, kiên nhẫn của tôi tăng lên vài phần.
Anh ta ngồi xuống, chủ giới thiệu bản thân.
Tôi cũng lịch sự đáp lại.
Ban đầu định năm phút là xong, mà cuối cùng lại trò chuyện nhạt nhẽo hơn mười phút.
Thậm chí còn lễ phép trao đổi số liên lạc.
Sau đó, tôi kiếm cớ có việc, rút lui trước.
Cứ tưởng buổi xem mắt này cứ thế mà trôi qua một cách tự nhiên và hòa bình.
Không ngờ trên đường về, mẹ tôi lại gọi điện tới.
“Gia Gia, bà mối bên kia rất ưng con, muốn hỏi xem con có ý kiến gì không?”
“Mẹ ơi, con không có ý kiến, sau này mẹ cũng đừng giới thiệu ai cho con nữa.”
“Tại sao? Chẳng lẽ sau khi chia tay Tiểu Phó, con lại có trai mới rồi?”
“Không, vẫn là ấy. Bọn con định quay lại với nhau.”
Mẹ tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ đồng ý không sắp xếp xem mắt cho tôi nữa.
Nhưng vấn đề là, đối tượng xem mắt sau khi biết tôi từ chối, lại liên tục nhắn tin cho tôi.
Tôi hơi bực.
Nhưng vì phép lịch sự, tôi vẫn lịch thiệp không hợp, khuyên ta tìm người khác.
Đối phương lại bảo có thể khác giới.
Thế là tôi định thẳng tay xóa số liên lạc.
Nhưng ngay lúc sắp xóa, Phó Diễn gọi điện tới.
“Thẩm Gia Kỳ, tôi đang ở siêu thị dưới chung cư nhà em.”
“Hả? Anh đi mua đồ à?”
“Mua chút đồ cần thiết. Em vẫn thích vị dâu chứ?”
Ừm…
Tôi phản ứng lại một chút, ngại ngùng :
“Ừ… Nhưng không cần mua đâu, nhà em có rồi.”
“???”
Bên kia vang lên tiếng nghiến răng.
“Tôi cứ muốn dùng đồ mới cơ.”
Nói xong, ta dứt khoát cúp máy, giận đùng đùng.
?”
Gì đây?
Tôi vừa đi ngang qua cửa hàng, tiện tay mua luôn hai hộp, mà ta nhất quyết phải tự bỏ tiền mua.
Đúng là lắm tiền sinh bệnh.
Bị ta chen ngang một cú, tôi cũng quên mất chuyện xóa số của chàng xem mắt kia, vội vàng vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.
Lúc bước ra, Phó Diễn đã có mặt trong nhà.
Sáng nay đi ta có tiện tay cầm luôn chìa khóa nhà tôi.
Trước khi đến đây, còn tắm rửa sạch sẽ một lượt.
Bầu không khí đã đủ nóng, tiếp tục dây dưa nữa thì thật không thích hợp.
Thế là hai đứa ôm nhau, hôn nhau, xoay vòng vòng, loạng choạng lăn thẳng vào phòng ngủ.
Anh ta thở dốc hỏi:
“Tính là quay lại chưa?”
Tôi vừa cởi đồ vừa :
“Để tôi kiểm tra xem rốt cuộc có hay không rồi tính.”
“Thẩm Gia Kỳ, sao em vội thế?”
Mũi tên đã lên dây, còn giả vờ gì nữa.
Tôi dứt khoát bỏ luôn hình tượng thanh thuần.
“Mau lên.”
Nói xong, trực tiếp nhào lên hôn ta.
Phó Diễn trầm, ôm lấy tôi đáp lại.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị tận hưởng đêm nay, điện thoại bỗng ting ting không ngừng.
Có người gửi cả đống tin nhắn cho tôi.
Nghĩ chắc là sếp nhắn có việc gấp, tôi bất đắc dĩ đẩy Phó Diễn ra để lấy điện thoại.
Vừa mở ra xem, tôi đơ luôn.
Bởi vì đối tượng xem mắt gửi cho tôi cả loạt ảnh.
Ảnh tự sướng, ảnh bụng sáu múi, ảnh cởi trần chụp trước gương…
Có thể do góc chụp và ánh sáng, trông ta càng giống Phó Diễn hơn.
Kèm theo tin nhắn:
“Hôm nay em tôi rất lâu, thực sự không muốn cân nhắc tôi sao?”
Bạn thấy sao?