“Tôi đã nhịn đến mức sắp thành ung thư vú giai đoạn cuối rồi!”
“Vậy mà bảo ai không ?”
Ừm?
Ừm???
Vậy là từ trước đến giờ, ta kiềm chế là vì sợ tôi khóc, chứ không phải vì “không ”?
Tôi trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Ôi đệt!
Hóa ra Phó Diễn không phải “bảy ngày một lần”?
Tôi lập tức phấn khởi.
Quyết định dành tặng thế giới năm phút tươi .
“Vậy nghĩa là thận của thực ra rất tốt?”
“!!!”
“Cô mắng tôi bậy quá đấy! Thận của tôi có bao giờ không tốt?”
Phó Diễn bùng nổ.
“Cô đừng ngủ, tôi lập tức qua căn hộ của ngay.”
Đang bị sự thật đập cho choáng váng, tôi vô thức hỏi lại: “Đêm hôm đến gì?”
“Ừ, cứ chờ đấy.”
Phó Diễn quăng một câu đầy sát khí rồi im bặt.
Tôi cầm điện thoại, đầu óc nhất thời đơ luôn.
Vậy… ta đến nhà tôi gì?
5
Nhưng với tư cách là một người có học thức uyên bác, tôi nhanh chóng hiểu ra.
Không sai, chính là thứ tôi đang nghĩ đó.
Hí…
Tôi nuốt nước bọt, vội vã đi tắm chiến đấu.
Thay ngay chiếc váy trắng mà ta thích nhất, tiếp tục diễn vai đóa bạch liên thanh thuần.
Nhưng thực tế thì chân ga đã đạp sát sàn, sẵn sàng cùng trai cũ chạy một vòng cao tốc đêm nay.
Thực sự kiểm chứng xem ta rốt cuộc có hay không.
Mười phút sau, Phó Diễn phóng xe lao đến.
Cũng không biết ta lấy địa chỉ nhà tôi từ khi nào.
Vừa bước vào cửa, ta đảo mắt quanh như một con chó săn.
Xác nhận tôi sống một mình xong, sắc mặt mới hơi dịu xuống một chút.
Anh ta khẽ nâng cằm, lười biếng lên tiếng:
“Cái ông chồng chết của đâu?”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định tạm thời không vạch trần sự thật rằng “người chồng quá cố” kia chính là ta.
Không vì lý do gì đặc biệt.
Chỉ là tôi biết chắc, nếu để ta biết tôi bịa chuyện về ta như , tôi chết chắc.
Hơn nữa, tôi cũng rất thích ta ghen với một người vốn không hề tồn tại.
Thế nên tôi thản nhiên :
“Anh có nghe qua một câu này chưa, có người chết rồi, vẫn còn sống.”
“…?”
Phó Diễn rõ ràng không hiểu nổi tôi đang gì.
“Ý tôi là, di ảnh của ấy đặt ở đâu? Tôi đây dù gì cũng là ‘tiền phu ca’ của , không lẽ không đốt cho người em bạc mệnh này một nén nhang, gửi ít tiền âm phủ, thể hiện chút sự quan tâm của tiền bối sao?”
Tiền bối cái quỷ gì chứ.
Tôi phẩy tay.
“Không cần, ấy không thiếu tiền.”
“Chồng còn là thiếu gia?”
“Gia cảnh cũng tầm cỡ nhà .”
Phó Diễn hừ lạnh, tỏ vẻ không phục.
“Hừ, thế hắn ta có đẹp trai bằng tôi không?”
“Ngang tài ngang sức, khó mà phân cao thấp.”
“???”
“Thế còn chiều cao? Còn body? Tôi cao 1m85, tám múi bụng. Hắn cũng có chắc?”
Tự dưng bùng lên khí thế so kè rồi, em ạ.
Tôi thành thật đáp:
“Anh ấy thực sự có.”
Sắc mặt Phó Diễn lập tức đen như đáy nồi.
Đen đủ mọi sắc thái cầu vồng.
Anh ta chua lè :
“Được lắm, Thẩm Gia Kỳ, sau khi chia tay, mắt đàn ông của cũng không tệ nhỉ. Tìm hẳn một bản sao của tôi, hàng nhái cao cấp ha?”
Tôi mơ hồ :
“Có khi nào… tôi và ấy quen nhau từ lâu rồi, mà ấy không phải bản sao của đâu?”
Ban đầu chỉ là không muốn để ta đánh giá thấp tôi.
Nhưng không ngờ Phó Diễn bỗng sững lại, không thêm câu nào.
Ngay sau đó, khóe mắt ta đỏ lên.
Ánh mắt dày đặc cảm .
Bừng tỉnh, sốc nặng, hụt hẫng, giằng co.
??
Giờ đến lượt tôi ngơ người.
Anh ta tự nhiên emo cái quái gì ?!
Giờ đàn ông ghen tuông đã tiến hóa đến mức khóc lóc mọi lúc mọi nơi rồi à?
6
“Không sao cả, dù gì tìm đến tôi, chứng tỏ vẫn chưa đủ chồng mình.”
Anh ta quẹt nhanh nước mắt.
Quay đầu lại thì đã trở về dáng vẻ lười nhác thường ngày.
Chỉ là cách chuyển chủ đề hơi vụng về.
“Không chuyện này nữa. Hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn quay lại với .”
“Quay lại?”
Sự ý của tôi lập tức bị kéo khỏi màn khóc lóc vô lý vừa rồi.
Quả nhiên, ta vẫn chưa quên tôi.
“Đúng, quay lại. Nhưng tôi vẫn tò mò một chuyện.”
“Thẩm Gia Kỳ, câu trong WeChat lúc nãy có ý gì? Cô chia tay tôi là vì nghĩ rằng tôi… bị thận yếu?”
Tôi bối rối đáp:
“Ai bảo là ‘bảy ngày một lần’, bây giờ tôi đã hiểu rồi, kiềm chế vì tôn trọng tôi. Xin lỗi nha.”
“Tạm tha thứ, chỉ là…”
Phó Diễn nhướng mày.
“Chỉ là tôi không ngờ lại ham mấy chuyện này đến .”
Nhân cách thanh thuần sắp sụp đổ!
Tôi nhanh trí.
“Tại tôi đọc tiểu thuyết, thấy trong đó viết nam chính nữ chính nên mới không kìm nén. Tôi bị ảnh hưởng thôi. Anh yên tâm, lát nữa tôi xóa hết mấy cuốn đó ngay.”
“Xóa gì? Thích đọc thì cứ đọc.”
“Không có lý thuyết, sao có thực hành?”
Anh ta tiến sát lại gần, cúi đầu áp mặt đối mặt với tôi.
Khoảng cách gần đến mức tôi có thể thấy rõ đường cong hoàn mỹ của mí mắt ta.
Hơi thở cố , ác ý phả lên mặt tôi.
Anh ta bắt đầu trêu chọc tôi một cách trắng trợn.
Tự dưng có vibes người mẫu nam.
“Tối nay muốn thực hành không? Tôi cũng có thể biến thành ‘một đêm bảy lần’ đấy.”
“……”
Hai mắt nhau.
Thiên lôi câu địa hỏa.
Ai mà nhịn nổi đây?
Phụ nữ chúng tôi cần những thứ này mới có sức mà tiếp tục sinh tồn!
Thế là tôi ngẩng đầu, chủ hôn lên môi ta.
Cảm giác quen thuộc này, lâu ngày không gặp, suýt nữa tôi không giữ nổi hình tượng thanh thuần.
Giọng Phó Diễn khàn khàn:
“Tối nay, tôi sẽ cho thấy tôi rốt cuộc hay không.”
“Tóm lại, tôi sẽ thay thế chồng trong lòng .”
7
Phó Diễn tuy là một kẻ ngang tàng, có một thói quen tốt.
Nói là , chưa từng dài dòng lằng nhằng.
Tôi kích đến mức run rẩy.
Nhưng ngay lúc tôi bị hôn đến mức hơi thở hỗn loạn, điện thoại đột nhiên reo lên.
Nhạc chuông dành riêng cho mẹ tôi.
Tôi khó khăn đẩy Phó Diễn ra, trấn tĩnh vài giây rồi mới nghe máy.
Mẹ tôi lải nhải cả buổi.
Cúp điện thoại xong, tôi trầm mặc đầy quỷ dị.
Phó Diễn tôi chằm chằm, ánh mắt vẫn rực lửa.
Anh ta dùng một tay cởi áo.
Tĩnh điện khiến tóc hơi rối.
Anh ta lại nắm lấy cổ chân tôi, kéo mạnh tôi đến mép giường.
Cúi xuống, đặt một nụ hôn lên tai tôi.
Giọng trầm khàn.
“Sao ?”
Tôi thở dài đầy tiếc nuối.
“Phó Diễn, hay tối nay về trước đi, lần sau mình thực hành tiếp.”
Anh ta dừng lại giữa chừng, chậm rãi rời khỏi cổ tôi, nguy hiểm nheo mắt.
“Ý gì? Còn thấy tôi khó tiêu?”
Tôi chán chường đáp:
“Không phải… là mai tôi phải dậy sớm, mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt.”
“?”
“Xem mắt?”
“Thẩm Gia Kỳ, chia tay, cưới chớp nhoáng, góa chồng, bây giờ còn muốn đi xem mắt ngay trước mặt tôi?”
Tôi gãi đầu, chột dạ không nhẹ.
Bỏ qua phần kết hôn rồi góa bụa đầy hư cấu kia, thực ra là vì mẹ tôi thấy tôi sau khi chia tay cứ ủ rũ mãi, nên bảo tôi về quê đi xem mắt.
“À… mẹ tôi đã hẹn đối tượng xem mắt rồi, chỗ này nặng nghĩa lắm, không đi thì không hay.”
“Không đi, với mẹ là chúng ta đã quay lại rồi.”
“Hình như cũng không ổn lắm.”
“Lại sao nữa? Tôi và chồng giống nhau đến thế rồi mà còn không đủ tư cách?”
Khoé mắt ta lại đỏ lên vì buồn bã.
Lại khóc nữa?
Phó Diễn sau khi chia tay tôi, có phải đã ngâm mình trong hũ giấm suốt ba tháng rồi không?
8
Tôi lập tức ôm lấy cổ ta, dùng chất giọng dịu dàng mà ta thích nhất để dỗ dành.
“Anh đừng ghen.”
“Anh ở đâu cũng là phiên bản đỉnh cao, sao mà không đủ tư cách ?”
“Chỉ là em muốn đi gặp mặt cho có lệ, rồi sau đó chính thức quay lại với . Nếu không thì không công bằng với .”
“Vậy bây giờ tôi là gì? Dịch vụ tại gia miễn phí à, hay là… của chồng ?”
Phó Diễn ngập ngừng, môi mím thành một đường thẳng.
Anh ta lại càng emo hơn.
Tôi vội vã bám lấy ta, mềm giọng nịnh nọt.
“Tối nay cứ ở lại đi, sáng mai em mới đi, chúng ta vẫn có thời gian thực hành hai lần nữa mà.”
“Thôi khỏi, không thực hành nữa.”
Phó Diễn thở dài, đứng dậy tắt đèn phòng, sau đó ôm lấy tôi cùng nằm xuống giường.
“Ngủ trước đi.”
Tôi không cam lòng, thử dụ dỗ tiếp.
“Mới mà đã ngủ rồi sao? Trời vừa mới tối thôi mà. Sau khi chia tay , ngày nào em cũng ngủ rất muộn, giờ không điều chỉnh lại nhịp sinh học.”
“?”
“Chồng bắt thức khuya mỗi ngày à?”
Sắc mặt Phó Diễn vặn vẹo.
Tôi gật đầu.
Chính xác.
Vì nhớ ta, tôi mất ngủ mỗi đêm, trong đầu toàn là những ký ức ngọt ngào của hai đứa.
Càng nghĩ càng bồi hồi.
Bạn thấy sao?