Khổ Qua Vẫn Còn [...] – Chương 4

Khi nghe tôi “thích”, đôi mắt sâu thẳm của Mộ Dung Trạch lập tức sáng rực lên.

Trong ánh mắt , tôi thấy hình bóng của chính mình.

Cả thế giới trong mắt , chỉ có tôi.

Người ta vẫn , ánh mắt là thứ không biết dối. Và khi tôi chăm như , tim tôi bắt đầu đập loạn.

Mộ Dung Trạch như ảo thuật, từ sau lưng lấy ra từng chiếc hộp quà gói tinh tế:

“Đây đều là quà sinh nhật.”

Tất cả những món quà sinh nhật mà không kịp tặng tôi trong quá khứ, hôm nay đều bù lại một lần.

Có móc khóa hàng hiệu cao cấp do chính thiết kế, đặt riêng bởi nghệ nhân nổi tiếng.

Đi kèm là một chiếc chìa khóa xe.

Có cả một bộ trang sức đá quý mà tin chắc tôi sẽ thích.

Từng món một, đều chuẩn bị cẩn thận, tỉ mỉ.

Cuối cùng, là một chiếc nhẫn kim cương.

Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bất ngờ quỳ một chân xuống:

“Thẩm Tang, em có đồng ý lấy không?”

Từng tế bào trong cơ thể tôi như đang hét lên: “Đồng ý đi! Đồng ý ngay đi!”

Nhưng tôi lại khựng lại.

Dù tôi đã không còn Phó Thần Dạ nữa, dù sao cũng từng suốt năm năm.

Với một người dốc hết chân thành như Mộ Dung Trạch, như có công bằng không?

Anh dường như thấu suy nghĩ trong lòng tôi:

“Có ai mà tuổi trẻ chưa từng nhầm vài tên tồi? Anh tin khi em quyết định quay lại thủ đô, là em đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ.”

“Anh chỉ hận mình tìm thấy em quá muộn, trong khi em xứng đáng có mọi điều tốt đẹp nhất.”

“Thẩm Tang, em có thể cho một cơ hội… cùng em đi hết quãng đời còn lại không?”

Ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Câu ‘em xứng đáng có tất cả những gì tốt đẹp nhất’ khiến lớp phòng bị cuối cùng trong lòng tôi sụp đổ.

Tôi cũng nên cho mình — và cho Mộ Dung Trạch — một cơ hội.

Chiếc nhẫn đeo vào vừa khít.

Nụ rạng rỡ trên khuôn mặt Mộ Dung Trạch khiến tim tôi lại đập loạn thêm lần nữa.

Cậu tôi, người đã biến mất từ đầu, đột nhiên xuất hiện, vừa vỗ tay vừa toe toét:

“Tang Tang, hài lòng chứ? Lãng mạn chưa? Làm cậu cũng muốn cưới vợ luôn rồi đấy!”

Tôi cố ý lườm cậu một cái. Cậu thấy thế liền hì hì, biết điều giục chúng tôi về nhà ăn cơm.

Chương 9

Mẹ tôi đã tất bật cả buổi sáng, nấu một bàn đầy ắp món ngon, chỉ chờ tôi và Mộ Dung Trạch về.

Trên bàn ăn, Mộ Dung Trạch cư xử lịch thiệp, nhã nhặn. Ngay cả khi ăn cũng khiến người khác mà vui mắt.

Mẹ tôi và cậu gì, đều đáp lại trôi chảy, tự nhiên như thể đã là người nhà từ lâu.

Đây chính là khung cảnh tôi từng mơ mộng rất nhiều lần — Phó Thần Dạ chưa từng cho tôi nổi một lần.

Tôi từng muốn đưa người mình về nhà, ngồi ăn một bữa cơm đầm ấm với những người tôi thương nhất, rộn ràng.

Và hôm nay, Mộ Dung Trạch ngồi đó — như thể vốn thuộc về nơi này.

Ăn xong, cậu tôi háo hức đòi mang bánh kem ra cắt.

Tôi thắc mắc sao một người ghét đồ ngọt như cậu, hôm nay lại còn háo hức hơn cả tôi.

Mẹ tôi ghé sát tai thì thầm:

“Bánh này là Mộ Dung Trạch tự tay đó. Biết con thích đồ ngọt nên đặc biệt đi học bánh đấy.”

Dù hôm nay đã đủ bất ngờ, tim tôi vẫn chẳng kiềm mà đập nhanh hơn một nhịp.

Tôi lén Mộ Dung Trạch một cái, rồi nhanh chóng thu mắt lại, nhắm mắt ước nguyện.

Năm năm trước, sinh nhật nào tôi cũng cùng Phó Thần Dạ đón.

Anh không thích ăn bánh ngọt, nên mỗi năm chỉ đưa tôi đi ăn tối, rồi mua một chiếc bánh nhỏ bằng bàn tay.

Tôi vẫn cố chấp cắm một cây nến, ước rằng mình và có thể bên nhau đến đầu bạc răng long.

Anh ta từng nhạo tôi, rằng: “Ước trước bánh kem thì gì, không bằng ước trước mặt còn hiệu nghiệm hơn.”

Anh ta biết rõ tôi đang ước điều gì, mà chưa một lần cho tôi biết — rằng ta không hề tôi.

Ước mơ của tôi, cuối cùng… mãi mãi chỉ là một điều ước.

Năm đầu tiên đón sinh nhật mà không còn Phó Thần Dạ bên cạnh, lại hóa ra là sinh nhật long trọng và đặc biệt nhất từ trước đến nay.

Tôi thổi tắt nến, Mộ Dung Trạch dịu dàng :

“Thẩm Tang, điều ước của em chắc chắn sẽ thành hiện thực.”

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm vào đôi mắt sâu thẳm của . Tôi gật đầu thật nghiêm túc.

Đúng , lần này điều ước của tôi… nhất định sẽ thành hiện thực.

Đúng lúc chúng tôi đang cắt bánh, điện thoại của cậu tôi đột ngột vang lên dồn dập.

Sau khi nghe máy, cậu hơi bối rối kéo tôi ra một góc:

“Tang Tang đang ở nhà mà, tụi còn đang tổ chức sinh nhật cho nó đây mà.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, cậu tôi, rồi đưa điện thoại qua:

“Không phải con đã bàn giao xong hết rồi à? Sao Phó Thần Dạ lại phát điên lên đi tìm con khắp nơi?”

Tôi liếc mắt Mộ Dung Trạch ở gần đó, rồi quyết định thẳng thắn:

“Không cần quan tâm ta đâu. Có lẽ ta chỉ không chấp nhận việc em chia tay thôi.”

Cậu tôi siết chặt điện thoại, mắt gần như phun ra lửa.

Vốn đã bực vì những gì Phó Thần Dạ từng với tôi, giờ biết tên tra nam đó lại chính là em kết nghĩa của mình, cậu tôi giận bốc đầu.

Cậu không thèm nể mặt, gào vào điện thoại:

“Tôi coi cậu là em, còn cậu coi tôi là thằng ngu à? Biến càng xa càng tốt cho tôi!”

Nói xong, cậu lập tức chặn số Phó Thần Dạ.

Tôi dỗ mãi cũng không cậu hạ hỏa , ông gần như muốn bay qua đó đánh người ngay lập tức.

Tôi cứ tưởng, Phó Thần Dạ kiêu ngạo như , bị tôi và cậu lần lượt chặn liên lạc rồi, thì sẽ tự biết đường biến mất.

Ai ngờ, hôm tôi và Mộ Dung Trạch vừa thử áo cưới về nhà thì… Phó Thần Dạ đứng chặn ngay trước cổng, tay cầm bánh sinh nhật.

Anh ta lạnh lùng liếc qua Mộ Dung Trạch, rồi không không rằng tóm lấy tay tôi kéo vào lòng mình:

“Thẩm Tang, em loạn đủ rồi đấy! Em là người đã có trai, không biết giữ khoảng cách với đàn ông khác à? Em cố chọc tức thấy vui lắm đúng không?”

Tôi gắng sức gỡ tay ta ra, càng gỡ, ta càng siết chặt, đau đến mức tôi phải hét lên:

“Phó Thần Dạ, buông tay! Làm ơn biết tự trọng chút đi!”

Mộ Dung Trạch không lời nào, thẳng vào mặt Phó Thần Dạ một cú:

“Cô ấy bảo buông tay, không nghe à?”

Phó Thần Dạ bị một cái vẫn không chịu buông:

“Chuyện giữa tôi và tôi, liên quan gì tới ? Biến đi!”

Chương 10

Tôi nén đau, lạnh lùng nhắc nhở Phó Thần Dạ:

“Ăn có thể ăn bậy, chứ không bừa. Tôi và … chỉ là quan hệ giữa cựu sếp và nhân viên đã nghỉ việc.”

Lời tôi khiến Phó Thần Dạ sững sờ:

“Thẩm Tang, em vì tên đàn ông này mà phủi sạch cảm suốt năm năm giữa chúng ta?”

Tôi không nhịn bật .

Rõ ràng là ta chưa từng thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, bây giờ tôi dứt khoát rời đi, lại quay sang trách tôi “phủi sạch”?

“Phó tổng, đừng nữa. Cảm ơn đã ‘chiếu cố’ tôi suốt năm năm. Một tuần nữa là lễ cưới của tôi, nếu rảnh, hoan nghênh đến uống rượu mừng.”

Phó Thần Dạ khẩy:

“Lễ cưới? Đừng với tôi là em bày cả cái trò này chỉ để ép tôi cưới em?”

“Anh đã rồi mà, bây giờ chưa phải lúc, em đã đợi năm năm rồi, gấp gì nữa?”

Tới nước này, ta vẫn còn tự tin một cách khó hiểu.

Tôi giơ tay, lắc lắc chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, còn lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn vừa nhận sáng nay từ trong túi:

“Phó tổng đúng là dễ quên. Tôi và chẳng có quan hệ gì đặc biệt, gì đến chuyện cưới xin?”

“Anh quay về tìm của mình đi, tôi còn phải về nhà với chồng.”

Nói xong, tôi nắm tay Mộ Dung Trạch, mười ngón đan chặt.

Phó Thần Dạ chết sững tại chỗ, mắt dán chặt vào tờ giấy đăng ký kết hôn có đóng dấu đỏ trên tay tôi.

Ánh mắt ta dời sang bàn tay tôi đang nắm chặt tay Mộ Dung Trạch, đột nhiên siết chặt nắm , mất kiểm soát lao vào Mộ Dung Trạch một cú.

Mộ Dung Trạch sợ tôi bị thương, liền buông tay tôi ra, chắn tôi đứng sau lưng .

Cậu tôi nghe thấy tiếng liền lao ra ngoài, không một lời, trực tiếp túm cổ áo Phó Thần Dạ:

“Phó Thần Dạ, cậu còn mặt mũi đến đây à? Cậu đã tự tìm tới cửa thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Phó Thần Dạ thoáng chột dạ, nhanh chóng nổi giận gào lên:

“Nếu tôi không đến, thì các người định mang vợ tôi gả cho người khác chắc?”

“Nếu không phải do cậu xúi bẩy, Thẩm Tang tuyệt đối sẽ không rời xa tôi. Cô ấy tôi như mà…”

Câu trả lời của tôi, là hai cái tát giòn tan:

“Phó Thần Dạ, ơn nhớ cho rõ, từng mình chỉ là sếp cũ của tôi! Chính miệng đấy!”

Khoảnh khắc đó, cuối cùng ta cũng nhận ra — một câu , có thể đẩy tôi vào vòng tay người đàn ông khác.

“Tang Tang, lúc đó tưởng em bị mất trí nhớ, không biết phải giải thích thế nào nên mới lỡ lời… Em từng đời này chỉ lấy mình mà!”

“Anh không quan tâm em đã đăng ký kết hôn với ai, ngày mai đi ly hôn đi, rồi quay về với . Anh sẽ cưới em ngay lập tức!”

Vài phút trước còn “chưa đến lúc”, giờ thấy tôi thực sự không quay đầu nữa, lại vội đổi giọng “cưới ngay”.

“Phó Thần Dạ, chính thức của là Tô Uyển Ninh, tôi không có hứng tiểu tam thay ta.”

“Tôi tận mắt thấy hai người hôn nhau trong buổi concert, cũng thấy những hình ảnh và nhật ký cất trong két sắt — tất cả đều là nỗi nhớ thương ấy. Vậy nên ơn, đừng vừa muốn cái này vừa tiếc cái kia, ơn buông tha tôi không?”

“Năm năm trước, không buông ấy. Giờ ấy quay lại rồi, thì giữ cho chặt đi. Chúc hai người nhau trọn đời.”

Đừng xuất hiện hỏng cuộc sống người khác nữa.

Nghe đến đó, cậu tôi tức đến nỗi sắp nổ tung.

Ông ra hiệu cho Mộ Dung Trạch đưa tôi vào nhà.

Còn chưa kịp đóng cửa, tôi đã nghe tiếng cú vang lên rầm rầm ngoài sân:

“Đồ cầm thú! Cậu dám chơi cảm của nó suốt năm năm? Cậu đáng chết!”

Sợ cậu tôi quá nóng mà chuyện, tôi bảo Mộ Dung Trạch ra xem hình.

Anh ôm lấy tôi, giọng nhẹ nhàng dỗ dành:

“Tang Tang, cậu em biết chừng mực. Còn mà ra, chắc là không nhịn nổi đâu.”

Cơ thể đang run lên, tôi biết — đang cố kiềm nén để không lao ra xử lý Phó Thần Dạ bằng vũ lực.

“Tôi xin lỗi,” tôi khẽ , “là tôi chưa giải quyết dứt khoát quá khứ. Nếu thấy khó chấp nhận…”

Anh tựa trán lên trán tôi, giọng kiên định:

“Tang Tang, bây giờ em là vợ của . Không ai có thể cướp em khỏi tay cả.”

Mắt tôi đỏ hoe, tôi ngẩng đầu hôn nhẹ lên má .

Phó Thần Dạ, lúc này đang bị cậu tôi đến choáng váng, lại qua cửa kính thấy tôi và Mộ Dung Trạch đang ôm hôn nhau.

Trái tim ta đau nhói từng cơn.

Anh ta không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên người khác.

Nhưng ta biết, một khi tôi đã quyết điều gì, sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Trừ khi Mộ Dung Trạch cũng giống ta — tôi tổn thương đến tột cùng.

Còn không, cả đời này, ta cũng không bao giờ có cơ hội nữa.

Lúc ấy, ta cảm thấy… mình đã mất cả thế giới.

Cùng Tô Uyển Ninh thực hiện những lời hứa năm xưa, chỉ là để bù đắp nỗi tiếc nuối chưa kịp .

Chờ hoàn thành hết những lời hứa ấy, ta định sẽ quay lại cưới tôi.

Nhưng ta không ngờ, tôi lại vì “chuyện nhỏ như thế” mà thật sự đi lấy người khác.

Cậu tôi khi nghe đến đây, thoáng ngẩn người, rồi lập tức mỉm đầy mãn nguyện:

“Thế mới đúng.”

…Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Tôi đang mặc váy cưới, cùng Mộ Dung Trạch tổ chức một đám cưới long trọng.

Một tin nhắn lạ gửi đến: “Chúc em tân hôn hạnh phúc.”

Sau này tôi nghe cậu kể lại — sau khi trở về, Phó Thần Dạ và Tô Uyển Ninh cãi nhau đến mức tan nát.

Cả công ty đều biết, người bị đá khỏi cuộc đời ta chính là người thật — là tôi.

Còn Tô Uyển Ninh, chính là tiểu tam chen chân hoại.

Phó Thần Dạ thậm chí còn trả lại cho ta tất cả những gì ta từng với tôi.

…Nhưng, tất cả điều đó còn có ích gì?

Tôi và Mộ Dung Trạch, đã bắt đầu một cuộc đời mới.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...