Chương 6
Phó Thần Dạ từng là đối tác ăn với cậu tôi, hai người coi nhau như em. Đó cũng là một trong những lý do không muốn công khai chuyện cảm.
Anh luôn cho rằng nếu công khai, từ “ em” thành “ cháu vợ”, thì chẳng khác nào tự hạ thấp mình một bậc.
Dù sao và cậu tôi bằng tuổi, chỉ hơn tôi bảy tuổi.
Thêm chuyện tôi là nhân viên trong công ty , còn ban hành quy định rõ ràng: Cấm đương nơi công sở.
Suốt năm năm qua che giấu mối quan hệ rất giỏi. Ngày nào cũng gặp nhau ở công ty, chưa từng để lộ nửa dấu vết.
Đến khi Tô Uyển Ninh xuất hiện, tôi liền trở thành con nhỏ tiểu tam trơ trẽn.
Tôi không muốn tiếp tục nhắc đến Phó Thần Dạ nữa, nên cố nũng với mẹ.
Về đến nhà, ăn cơm nhà mẹ nấu, quen thuộc và ngon miệng, khiến bao mệt mỏi trong người tôi lập tức tan biến.
Cậu tôi lại tiếp tục tán dương người mà ông đã chọn để tôi kết hôn, không ai trên đời sánh bằng.
Hồi trước ông cũng từng khen Phó Thần Dạ như .
Nên tôi nghe mãi thành quen, cứ thế mà tô vẽ trong lòng hình tượng lên tận mây xanh.
Đến mức chạy tuốt vào Nam học đại học, chỉ để gần hơn.
Lúc đó, Tô Uyển Ninh đã ra nước ngoài.
Phó Thần Dạ dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp, còn tôi thì cố ý tìm cớ nhờ vả để tạo cơ hội gặp mặt.
Dần dà, chúng tôi thành người .
Những ký ức vụn vặt đó khiến tôi ngẩn người trong chốc lát, buột miệng ra câu:
“Cậu ơi, mắt chọn người của cậu đúng là… tệ thật.”
“Tang Tang à, con dưới tay Phó Thần Dạ bao lâu rồi, ta đâu đến nỗi tệ đúng không? Nhưng để cậu cho con biết, Mộ Dung Trạch tốt gấp mười lần nó!”
“Cậu đảm bảo với con, Mộ Dung Trạch là người đàn ông tốt đến mức soi đèn cả đời cũng chưa chắc tìm !”
“Quan trọng nhất là—Mộ Dung Trạch chưa từng ai, đến giờ vẫn mẹ sinh không có .”
Tôi không khỏi nghi ngờ: “Người đàn ông hoàn hảo như , sao lại muốn liên hôn với con? Cậu đừng dối là con cũng chưa ai nhé?”
“Con không phải ế không ai cưới, mình không gạt người ta đâu. Mất mặt lắm!”
“Hay là… ta có bệnh gì khó à?”
Cả tôi và cậu đều có gu chọn người y chang nhau — mắt mù toàn tập.
Nhưng mẹ tôi lên tiếng cắt ngang: “Tang Tang, con cứ gặp người ta đi rồi sẽ hiểu.”
Tôi không tin cậu, vẫn tin mẹ.
Sau bao ngày mệt mỏi, tôi ngâm mình trong bồn tắm, rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Ngủ say đến mức không hề biết điện thoại đã hiện cả đống cuộc gọi nhỡ.
Cho đến khi điện thoại cạn pin, tự tắt nguồn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa sạc đầy điện thoại và mở máy lên, loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn dồn dập tràn ra suýt nữa đứng máy.
Tất cả đều là của Phó Thần Dạ.
Nghĩ đến chuyện bàn giao công việc ở công ty, tôi bèn nghe cuộc gọi vừa đến của ta.
“Phó tổng, toàn bộ tài liệu bàn giao đều ở trong máy tính tôi, chỉ cần copy trong đó là …”
Phó Thần Dạ thô lỗ cắt ngang lời tôi:
“Thẩm Tang, em chơi đủ chưa? Im lặng dọn nhà đi, nghỉ việc cũng chẳng một câu, em dọa tôi thấy vui lắm hả? Nếu em còn không bắt máy, tôi định báo cảnh sát rồi đấy!”
Sự chất vấn của ta khiến tôi cảm thấy thật vô lý.
“Phó tổng, đơn xin nghỉ việc là đã duyệt, lương cũng do phê duyệt thì bên tài vụ mới chuyển cho tôi. Tất cả đều đúng quy trình.”
Lý lẽ rõ ràng của tôi khiến ta bên kia điện thoại nghiến răng ken két:
“Chỉ vì tôi mắng em mấy câu vì chuyện Uyển Ninh, em liền chơi cái trò biến mất này à?”
“Mau quay lại đi! Về công ty việc, về nhà sống như bình thường cho tôi!”
Nói xong, ta cúp máy cái rụp.
Đây là lần thứ ba nổi giận với tôi kể từ khi Tô Uyển Ninh trở về.
Nghe giọng , có thể thấy vẫn rất tự tin.
Tự tin rằng tôi vẫn là Thẩm Tang ngoan ngoãn, biết nghe lời bất kể là trước mặt người khác hay sau lưng .
Nghĩ đến đây, tôi bấm lại vào biểu tượng chấm than đỏ trên WeChat.
Lần này, tin nhắn cuối cùng cũng gửi đi:
“Phó Thần Dạ, chúng ta chia tay đi.”
Trong lòng , có lẽ thứ giữa chúng tôi… thậm chí không xứng gọi là chia tay.
Khi tin nhắn báo “đã gửi thành công”, tôi lập tức chặn toàn bộ liên lạc của ta.
Chương 7
Ăn sáng xong, cậu tôi bí ẩn bảo muốn dẫn tôi đi đâu đó.
Nghĩ đến hồi bé mỗi lần sinh nhật, ông đều thích trêu tôi bằng mấy trò “bất ngờ”, tôi cảnh giác hỏi ngay:
“Cậu à, cậu cũng không còn trẻ nữa đâu, còn chơi mấy trò con nít đó hả?”
Không không rằng, cậu tôi kéo tôi lên xe:
“Cứ đi là biết, đảm bảo bất ngờ luôn!”
Để tăng phần kịch tính, vừa đến nơi, ông còn bịt mắt tôi lại bằng một cái khăn lụa.
Vừa bước xuống xe, tiếng chim hót và hương hoa ngào ngạt lập tức bao quanh tôi.
Khi tháo khăn bịt mắt ra, tôi đứng giữa một trang viên rộng lớn, xung quanh là biển hoa oải hương lãng mạn.
Giữa cánh đồng là một chiếc xích đu trang trí tỉ mỉ như bước ra từ truyện cổ tích.
“Thế nào? Có thích không?”
Cậu tôi nháy mắt một cái đầy đắc ý.
Nhìn kiểu màu của ông, tôi lập tức chắc chắn chuyện này không phải do cậu chuẩn bị.
Giây tiếp theo, một giọng nam trầm ấm vang lên sau lưng tôi:
“Thẩm Tang, từ giờ nơi này là nhà của em. Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Tôi vốn là kiểu người mê giọng , nghe giọng dễ chịu là tâm trạng tự nhiên tốt lên.
Khi quay đầu lại, rõ người đàn ông đang đứng giữa biển hoa, tôi hơi ngẩn người.
Nếu tôi đoán không sai, thì đây chính là vị hôn phu tương lai của tôi — Mộ Dung Trạch.
Anh đứng giữa sắc tím oải hương, dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, khuôn mặt ánh lên nụ dịu dàng ấm áp.
Cảm giác giống hệt nam chính trong một bộ phim thần tượng nào đó.
Tim tôi như lỡ mất một nhịp, tôi mỉm chào và lời cảm ơn.
Nhưng lại trực tiếp đưa cho tôi một cuốn sổ đỏ và một chùm chìa khóa.
Điều khiến tôi sửng sốt là, giấy chứng nhận nhà này đã từ ba năm trước, tên chủ sở hữu là tôi.
Tôi kinh ngạc :
“Cái này là…?”
Cậu tôi không đợi , nhanh chóng bật mí:
“Chính tay cậu ấy thiết kế, tự mình giám sát thi công, mất một năm mới hoàn thành. Tất cả cảm hứng… đều đến từ con đấy.”
Tôi á?
Nhưng mà ba năm trước tôi hoàn toàn không hề quen biết Mộ Dung Trạch mà!
Dường như đoán sự nghi hoặc của tôi, lần này cậu lại không gì thêm.
Cậu đẩy tôi tới trước mặt Mộ Dung Trạch, rồi lặng lẽ chuồn mất:
“Tang Tang, hai đứa cứ từ từ trò chuyện nhé, cậu còn có việc ở công ty, đi trước đây!”
Chim hót líu lo, hương hoa thoang thoảng trong gió.
Mộ Dung Trạch chỉ vào chiếc xích đu, ra hiệu bảo tôi ngồi thử.
Anh đứng phía sau, nhẹ nhàng đẩy xích đu đưa tôi đong đưa trong làn gió, mái tóc dài của tôi bay lên, lẫn vào hương thơm dịu mát toát ra từ người .
Anh kể cho tôi nghe một câu chuyện, và từng chút ký ức dần trở lại trong đầu tôi.
Mười năm trước, tôi và từng bị kẹt trong một trận hỏa hoạn.
Anh khi đó vừa mất cha mẹ, đứng giữa biển lửa, ánh mắt trống rỗng như đã buông bỏ sự sống.
Là tôi đã kéo , né cánh cửa sập đang rực lửa, không ngừng linh tinh để cổ vũ tiếp tục sống.
Thật ra tôi chẳng còn nhớ mình gì, chỉ nhớ trước khi cả hai ngất đi, đã :
“Nếu may mắn còn sống, nhất định sẽ báo đáp em.”
Tỉnh lại trong bệnh viện, tôi từng tìm , không thấy.
Tôi còn tưởng không qua khỏi, buồn rầu mất một thời gian dài.
“Tang Tang, nếu không có em lúc đó, có lẽ đã bị cửa cháy đè chết rồi.”
Một lần cùng nhau trải qua hoạn nạn, bỗng chốc khiến khoảng cách giữa chúng tôi bị xóa nhòa.
Tôi cợt hỏi :
“Vậy nên đồng ý liên hôn với em, là định ‘lấy thân báo đáp ân cứu mạng’ đúng không?”
Tôi thật sự không thể liên tưởng chàng trai cao ráo, tuấn tú trước mặt mình, với cậu bé năm xưa thất thần như con thú bị bỏ rơi.
Cảm giác đúng kiểu “một trời một vực”.
Không đợi trả lời, tôi đã bảo:
“Em chỉ thôi. Thật ra trước khi về lại thủ đô, em từng có một trai, em và ấy…”
Mộ Dung Trạch nhẹ nhàng đẩy xích đu cao hơn một chút, giọng trầm ấm:
“Anh biết. Nhưng em đã đồng ý gả cho , thì người đó đã là quá khứ rồi. Tương lai chỉ có và em.”
Lời tan vào trong gió, tôi nghe không quá rõ.
Nhưng ánh mắt tha thiết dành cho tôi, khiến tôi chắc chắn mình không nghe nhầm.
Mặt tôi bất giác nóng bừng.
Chương 8
Sau khi tham quan hết cả khu trang viên, ấn tượng của tôi về Mộ Dung Trạch tăng lên không ít.
Đặc biệt là khi mở cửa phòng vẽ, tôi thật sự sững sờ đến không ngậm miệng lại .
Trên tường treo đầy những bức tranh chân dung bằng bút chì — mà nhân vật chính trong tranh… là tôi.
Anh kể, sau khi xuất viện, đã tìm kiếm tôi rất lâu.
Nhưng vì hôm đó cả hai đều bị khói bao phủ, không rõ mặt nhau, nên chỉ có thể vẽ lại hình ảnh trong trí nhớ.
Cho đến một ngày, trong buổi lễ kỷ niệm của ngôi trường tôi từng theo học, vô thấy một tấm ảnh trong khu vực dành cho cựu học sinh xuất sắc — người trong ảnh giống tôi y như đúc.
Vậy là lần theo manh mối, đến miền Nam tìm tôi để lời cảm ơn.
Và rồi, thấy tôi… đã trưởng thành.
Chỉ một ánh , là say cả đời.
Nhưng cũng phát hiện tôi đã có trai.
Thế là giấu kín mọi cảm, lặng lẽ quay về thủ đô.
Anh sợ rằng chỉ cần một câu, thậm chí chỉ cần lại gần tôi một chút, sẽ không kiềm chế nổi cảm của mình.
Vì thế, đã thiết kế ra khu trang viên này dành riêng cho tôi.
Cũng vì thế, căn phòng vẽ này mới đầy ắp chân dung của tôi như .
Xem hết những bức hình trong két sắt, tôi đâu cần tinh mắt cũng ra — từng đường nét đều là và nhung nhớ.
Thì ra, trong lúc tôi không hề hay biết, đã có một người âm thầm thương tôi đến .
Nếu không phải vì cậu và mẹ tôi định chọn người để tôi liên hôn, có lẽ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Thấy tôi đơ ra như tượng, Mộ Dung Trạch hơi lo lắng, xoa xoa tay:
“Thẩm Tang, có… dọa em sợ không?”
Bộ dạng bối rối của , cộng thêm ánh mắt thận trọng đầy lo lắng, khiến tim tôi khẽ run lên.
“Không đâu, tranh vẽ rất đẹp… Em rất thích.”
Trước khi đồng ý chuyện liên hôn, tôi không hề đặt kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này.
Chỉ vì cậu là người cả cậu và mẹ chọn kỹ lưỡng, nên tôi nghĩ dù tệ cũng không đến mức quá tệ.
Nhưng giờ… có vẻ tôi đã đoán sai rồi.
Có một người chồng mà trong mắt chỉ có mình, đúng là một bất ngờ ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng.
Bạn thấy sao?