“Giới thiệu một chút, tôi là của A Dạ, Tô Uyển Ninh.”
Tôi không đáp.
Cô ta cố tựa vào cánh tay Phó Thần Dạ, nũng nịu:
“A Dạ, sao không giới thiệu đi? Cô ấy là…?”
Sắc mặt Phó Thần Dạ trông không tốt lắm.
Rõ ràng là sự xuất hiện đột ngột của Tô Uyển Ninh khiến không kịp trở tay.
Ánh mắt lảng tránh của khiến tôi thấy buồn . Tôi mỉm :
“Tôi là nhân viên công ty tổng giám đốc Phó. Vừa khéo nhà hàng hết chỗ, nên ngồi chung bàn thôi.”
Phó Thần Dạ lập tức quay ngoắt sang tôi, ánh mắt thoáng hiện vẻ sững sờ, rất nhanh sau đó thở phào nhẹ nhõm:
“À đúng, đây là nhân viên công ty tôi, Thẩm Tang.”
Tô Uyển Ninh nghe , tươi như hoa:
“Cô Thẩm chắc là rất đặc biệt đấy. Lần đầu tiên tôi thấy A Dạ ăn chung bàn với nào khác ngoài tôi đấy.”
Nói xong, ta đặt điện thoại lên bàn, cố đẩy nhẹ về phía trước.
Sự khiêu khích… rõ ràng đến không cần che giấu.
Tôi liếc qua ảnh đại diện WeChat—quả nhiên là ảnh đôi với Phó Thần Dạ.
Ngay cả trang phục hai người hôm nay mặc cũng cùng một tông màu, đúng chuẩn đồ đôi hàng hiệu.
Ngồi cạnh nhau dưới ánh đèn ấm áp, quả thật đẹp đôi.
Tôi đặt đũa xuống rồi đứng dậy rời đi.
Tô Uyển Ninh chộp lấy tay tôi, móng tay dài nhọn cắm mạnh vào da thịt tôi ở chỗ Phó Thần Dạ không thấy.
“Cô Thẩm, tôi vừa đến mà đã đi, có phải tôi lỡ lời chỗ nào không? Tôi xin lỗi chưa?”
Gặp phải loại “trà xanh như này, tôi không có hứng đóng phim kinh dị cùng ta. Tôi thẳng tay giật lại cổ tay mình.
Đang cúi đầu vết máu nhỏ ở cổ tay thì ta bất ngờ vung tay… tát thẳng vào một cậu bé đang chơi bên cạnh.
Cậu bé bị đánh đau, lập tức òa khóc nức nở.
Tô Uyển Ninh vội vàng giả bộ hoảng hốt, đỏ cả mắt mà cúi người xin lỗi cậu bé lia lịa.
Phó Thần Dạ cũng cuống cuồng chuyển tiền xin lỗi phụ huynh cậu bé.
Ai ngờ, cậu bé đột nhiên chỉ thẳng vào tôi, hét lên:
“Là ấy! Là ấy hất tay chị kia đập vào mặt cháu! Cháu muốn ấy xin lỗi cháu!”
Tô Uyển Ninh lập tức ra vẻ tội nghiệp:
“Cô Thẩm, tôi thật sự không biết mình đã đắc tội gì với . Nếu thấy không hài lòng với tôi thì cứ nhắm vào tôi, đừng liên lụy đến người vô tội.”
Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về phía tôi.
Phó Thần Dạ trừng mắt tôi, giọng lạnh như băng:
“Cô đứng đó gì? Mau xin lỗi người ta đi! Cô không thấy mất mặt à?”
Có người chống lưng, thằng bé kia hăng máu chạy tới cắn chặt lấy tay tôi, cắn đến nỗi không chịu nhả.
Tô Uyển Ninh càng dịu giọng dỗ dành, thằng bé càng cắn mạnh hơn.
Tôi đâu thể chấp nhặt với một đứa trẻ, đành cúi đầu xin lỗi nó.
Nhưng Phó Thần Dạ vẫn chưa vừa ý, chẳng thèm để ý tay tôi đang chảy máu, vẫn cố kéo tôi lại:
“Thẩm Tang, xin lỗi Uyển Ninh!”
Tô Uyển Ninh ra vẻ khó xử, cố kéo tay lại:
“A Dạ, thôi đi mà, em cũng không sao. Chỉ là thằng bé đau quá nên mới lớn chuyện thôi.”
Anh mu bàn tay đỏ ửng của Tô Uyển Ninh, ánh mắt đầy xót xa.
Rồi đột nhiên, ấn mạnh tay tôi vào bát canh nóng mới bưng lên.
Nước không sôi sùng sục, cũng phải hơn 60 độ. Nước mặn nóng hổi ngấm vào vết thương bị cắn, khiến tôi đau buốt đến run cả người.
“Thẩm Tang, sao lại ác độc như thế? Đây là bài học cho !”
“Trong mắt , tôi là loại người đó à?”
Dù trong lòng đã rõ đáp án, tôi vẫn không nhịn mà hỏi.
Cả nhà hàng bắt đầu xôn xao:
“Rốt cuộc ai mới là chính thức ?”
“Còn phải hỏi sao? Rõ ràng mặc đồ đôi với ta mới là thật, là biết rồi mà!”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi, đầy vẻ thương :
“Cậu kia, thế là đủ rồi đấy. Cô này mà bị bỏng nặng nữa thì thành món luộc mất!”
Tôi mặt cắt không còn giọt máu, chẳng giận mà chỉ lạnh Phó Thần Dạ. Bị tôi như thế, ta hiếm khi lộ vẻ bối rối.
Cuối cùng cũng buông tay tôi ra, rồi dắt Tô Uyển Ninh rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chương 4
Về đến nhà, ta đặt mua cho tôi một tuýp thuốc trị bỏng trên app giao đồ ăn:
“Thẩm Tang, phiền đừng nhạy cảm như . Cô cố nhắm vào Uyển Ninh, sau này hai người còn phải gặp nhau hoài, tôi mong biết điều một chút.”
Ý ta là gì? Dùng một tuýp thuốc là muốn dập tắt mọi chuyện, rồi tiếp tục hưởng thụ “người đẹp vây quanh” ư?
Tôi chỉ lặng lẽ bôi thuốc, không gì. Anh ta cũng như thường lệ—cả đêm không về.
Hôm sau đến công ty, mọi ánh mắt đều lạ lẫm đổ dồn về phía tôi.
Vừa ngồi vào bàn, thân trong phòng—Văn Văn—ghé sát thì thầm:
“Thẩm Tang, cả công ty đang đồn ầm chuyện cậu bị của sếp bắt quả tang lúc quyến rũ ấy đấy. Mọi người kể y như thật luôn…”
Tôi nhận lấy điện thoại ấy đưa, mới biết có người hôm qua cũng có mặt tại nhà hàng.
Trong đêm, họ lập hẳn một group mới, bàn tán về việc tôi “leo giường thất bại”.
Tôi còn chưa kịp giải thích, thì Phó Thần Dạ đã dắt Tô Uyển Ninh vào văn phòng:
“Giới thiệu với mọi người, đây là trưởng phòng mới của bộ phận—Tô Uyển Ninh.”
Thì ra câu “sau này còn phải gặp nhau” là vì… định đưa ta vào công ty đè đầu cưỡi cổ tôi.
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt đổ dồn vào tôi.
Vì từ khi trưởng phòng cũ nghỉ việc, mọi chuyện trong phòng đều do tôi xử lý. Ai cũng mặc định tôi sẽ lên chức.
Trước mặt tất cả mọi người, Phó Thần Dạ thêm Tô Uyển Ninh vào group chat công ty.
Hai người lần lượt gửi tin chào hỏi. Ai không mù cũng ra—họ dùng ảnh đại diện đôi.
Cả buổi sáng, toàn công ty chỉ lo “ăn dưa”*.
(*Ăn dưa: tiếng lóng chỉ hóng drama, chuyện thị phi)
Tôi thì vốn đã định nghỉ việc, nên cũng chẳng quan tâm vị trí đáng ra thuộc về mình bị ai cướp mất.
Gửi đơn nghỉ qua email cho phòng nhân sự xong, tôi hiếm khi rảnh rang như , nên đi pha một ly trà mật ong bưởi trong phòng trà.
Chưa kịp uống vài ngụm, Tô Uyển Ninh cũng bước vào.
Cô ta pha ly cà phê, rồi ngồi xuống cạnh tôi, ra dáng kẻ chiến thắng:
“Tôi biết từng người trong bóng tối của A Dạ suốt năm năm, tôi mới là chính thức của ấy. Bây giờ tôi quay lại rồi, là tiểu tam thì nên biết điều mà rút lui. Chỉ cần giống như trước đây, biết giữ miệng, tôi sẽ không khó .”
Nói rồi, ta mở một đoạn ghi âm — là giọng của thằng bé hôm qua đang nũng với ta:
“Dì Ninh Ninh ơi, cháu tốt không? Dì đừng quên hứa mua Transformers cho cháu nha!”
Tôi rồi mà, sao lại có thể trùng hợp đến .
Nhìn ánh mắt đầy toan tính của ta, trực giác mách bảo tôi nên rời khỏi đây ngay lập tức.
Thế ta bất ngờ giật lấy ly trà trong tay tôi, dốc thẳng lên đầu mình, rồi ném mạnh cái ly xuống chân tôi, vỡ tan thành từng mảnh.
Trà bưởi mật ong đã nguội từ lâu chảy xuống khuôn mặt ta, ướt đẫm cả áo, tóc tai rối bời, đến thảm thương.
Người phụ nữ này, thật sự rất ác — vì muốn tôi mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào.
Cô ta đứng chặn cửa, không cho tôi đi, rồi gào ầm lên:
“Thẩm Tang, gì ? Sao lại đối xử với tôi thế này?”
Tiếng hét của ta khiến đám đồng nghiệp xung quanh lập tức kéo tới.
Cô ta còn không quên hất ly cà phê vào ngực mình, rồi lại lấy tay chà cổ cho đỏ bừng lên.
Tôi không thể nhịn nữa, tát thẳng vào mặt ta một cái thật mạnh.
Phó Thần Dạ nghe ồn ào chạy đến, vừa vào phòng đã thấy tôi — trông không sứt mẻ gì — đang tát Tô Uyển Ninh trong bộ dạng thảm .
Không không rằng, ta cũng tát tôi một cái:
“Thẩm Tang! Cô không muốn nữa thì cút cho tôi!”
Vẫn chưa hả giận, ta đẩy mạnh tôi sang một bên, rồi bế bổng Tô Uyển Ninh kiểu công chúa, ôm thẳng vào phòng việc.
Tôi lảo đảo lùi lại, lưng đập mạnh vào cạnh bàn, đau đến rơi nước mắt.
Quản lý nhân sự vốn còn đang do dự việc duyệt đơn nghỉ việc của tôi, chứng kiến cảnh đó thì lập tức ký cái rụp.
Phó Thần Dạ đang bận dỗ dành Tô Uyển Ninh, căn bản không thèm liếc qua nội dung đơn từ chức, ký luôn không suy nghĩ.
Bộ phận tài vụ thấy cũng nhanh chóng hành , lập tức tính lương để nịnh bợ “bà chủ tương lai”.
Tôi vẫn còn nhiều tài liệu khách hàng cần bàn giao, nên gom lại gửi cho Phó Thần Dạ.
Ai ngờ, email công ty của tôi đã bị xóa.
Người duy nhất có quyền xóa tài khoản nhân viên rời công ty, chỉ có ta.
Tôi gửi tin nhắn chia tay qua điện thoại, thì phát hiện bị ta chặn cả số và WeChat.
Tôi hoàn toàn hiểu rồi. Không một lời, rời khỏi công ty, quay về thu dọn sạch sẽ mọi dấu vết thuộc về mình, rồi thẳng tiến ra sân bay.
Chương 5
Máy bay đang từ từ lăn bánh trên đường băng, tôi cố ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh lúc dọn dẹp đồ đạc cuối cùng, tôi mở chiếc két sắt của Phó Thần Dạ.
Sau khi xác định mối quan hệ đương, tôi từng tự tay một cặp nhẫn đôi cho hai người.
Phó Thần Dạ không chịu đeo, nên bảo cất vào két sắt. Còn đặt mật mã mà tôi không biết, rằng chờ đến khi kết hôn, nó sẽ trở thành nhẫn cưới.
Đã từng, tôi loay hoay tìm mọi cách mở két.
Thế mãi không đoán ra mật khẩu.
Đến hôm nay, khi tôi thử nhập ngày concert — cũng chính là sinh nhật của Tô Uyển Ninh — két sắt phát ra tiếng “cạch” rồi mở ra.
Bên trong không có cặp nhẫn tôi , chỉ toàn là ảnh chụp và một cuốn nhật ký giữ gìn cẩn thận.
Ảnh là lúc Phó Thần Dạ 18 tuổi chụp chung với Tô Uyển Ninh.
Cả hai nhau , dù tấm ảnh đã hơi ố vàng, vẫn có thể thấy rõ cảm ngọt ngào giữa họ.
Nhật ký là những đoạn ghi chép về ngày xưa của họ.
Sau khi Tô Uyển Ninh đột ngột biến mất, nhật ký chuyển thành nỗi nhớ day dứt kéo dài.
Chẳng trách vì sao họ tái ngộ lại có thể nóng bỏng và dữ dội đến thế.
Còn chiếc nhẫn đôi tôi , chắc từ lâu đã bị Phó Thần Dạ ném đi cùng đám đồ đôi kia.
Giá như tôi biết sớm ta đã vứt bỏ, thì cũng chẳng thèm mở két để rồi phải thấy quá khứ ngọt ngào của hai người họ.
Lại càng không cần biết, trong lúc ở bên tôi, ta vẫn một lòng nhớ về mối đầu.
Hai người họ đúng là trời sinh một cặp.
Tô Uyển Ninh năm đó chẳng chẳng rằng đã biến mất.
Còn Phó Thần Dạ thì chẳng lời chia tay, lẳng lặng quay lại với ta.
Tôi ta năm năm, dốc hết chân thành, cuối cùng lại chỉ là một món giải khuây lúc rảnh rỗi.
Cơn buồn ngủ kéo tới, tôi mơ màng, không phân biệt nổi người từng thương tôi hết mực ấy…
có thật sự từng tồn tại hay không.
Không tôi, mà ở nhà lại giành hết việc, sợ tôi mệt dù chỉ một chút.
Không tôi, mà mỗi lần cậu tôi gọi điện giục tôi về lại thủ đô, lại lo đến toát mồ hôi, vứt cả thể diện mà cầu xin tôi đừng rời xa .
Không tôi, mà từng cùng tôi lên kế hoạch sau khi kết hôn sẽ sinh hai đứa con, nuôi thêm một con mèo và một con chó. Đến tên con cũng nghĩ sẵn rồi.
…
Nhưng nếu tôi, thì sao lại không thể cho tôi một cái kết đàng hoàng, mà lại quay lưng chạy đến bên Tô Uyển Ninh?
Nếu tôi, thì tại sao lại không thể cho tôi nổi một chút tin tưởng, để mặc tôi bị đồng nghiệp xì xào là tiểu tam ham leo lên vị trí cao?
Giờ nghĩ mấy chuyện đó thật chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Từ lúc đồng ý với cậu để sắp xếp chuyện liên hôn, tôi và Phó Thần Dạ đã không còn thuộc về cùng một thế giới.
Máy bay hạ cánh, cậu và mẹ tôi đã chờ sẵn ở sân bay.
“Tang Tang, cuối cùng mẹ cũng đợi con về rồi! Con xem cái miền Nam có gì hay chứ, mưa phùn ẩm thấp quanh năm, cơ thể con từ nhỏ đã yếu, còn cố chấp ở đó bao nhiêu năm!”
“Chị à, lúc đó chị không nên đồng ý cho Tang Tang sang Nam học. May mà có người em của em chăm lo cho con bé, chứ không biết con bé đã khổ sở cỡ nào.”
Nhắc đến Phó Thần Dạ, cậu lại nhanh chóng hỏi:
“Lần này con nghỉ việc về để cưới chồng, Phó Thần Dạ không gì à? Nó từng khen con với cậu mấy lần, bảo con là nhân tài hiếm có…”
“Anh ta chỉ nể mặt cậu nên mới vài câu khách sáo, cậu đừng tưởng thật.”
Cậu tôi vẫn không tin:
“Cậu hiểu nó hơn con nhiều, nó đâu phải kiểu người dễ khen ai. Nó kén lắm! Không biết sau này có ai lọt vào mắt nó nữa không… Nhớ hồi đó…”
Xem ra, ai cũng biết Tô Uyển Ninh là mối đầu khắc cốt ghi tâm của Phó Thần Dạ.
Chỉ có tôi là ngu ngốc, ở bên ta suốt năm năm trong bóng tối, cuối cùng mình đau đến mức tơi tả.
Bạn thấy sao?