Khổ Qua Vẫn Còn [...] – Chương 1

Trong túi áo vest của Phó Thần Dạ có hai tấm vé concert. Tôi cứ tưởng đó là bất ngờ chuẩn bị cho tôi.

Tôi háo hức chờ đến ngày diễn, ai ngờ đến hôm đó, lại cầm hai tấm vé… đi công tác.

Tôi phải nhờ người quen mua lại vé với giá cao. Rồi tự mình tận mắt chứng kiến— và một khác hôn nhau cuồng nhiệt trong tiếng nhạc.

Hình ảnh hai người bị chiếu lên màn hình lớn, nụ hôn ấy mãnh liệt đến mức khiến người xem cũng rưng rưng .

Concert kết thúc, tôi lướt thấy bài đăng Weibo của đó: “Được hôn người mình nhất tại concert của idol, là món quà sinh nhật tuyệt nhất tôi từng có.”

Dưới phần bình luận, ai cũng chúc “99 năm hạnh phúc”. Còn tôi, bị chính chiếc xe của tăng tốc đột ngột đâm trúng.

Lúc tỉnh lại, Phó Thần Dạ đang ngồi bên giường bệnh, cúi đầu nghịch điện thoại. Khóe môi nở nụ dịu dàng, kiểu dịu dàng tôi chưa từng thấy bao giờ.

Tôi hỏi: “Cô ấy là ai?”

Anh ngẩng lên, thản nhiên trả lời: “Tôi là sếp em. Tỉnh rồi thì lo mà dưỡng thương đi.”

Nói xong liền vội vã rời đi.

Tôi thu lại ánh mắt, lấy điện thoại gọi về nhà: “Cậu à, cháu đồng ý chuyện liên hôn mà cậu từng rồi.”

1

Cậu tôi nghe xong sững người mất vài giây, rồi giọng đầy vui mừng:

“Tang Tang, cuối cùng cháu cũng thông suốt rồi. Một thằng trai giấu cháu suốt năm năm, không chịu công khai, thì cả đời này cũng đừng mong ngóc đầu dậy !”

“Khi nào cháu về? Cậu vừa gửi tin qua bên đó, họ đang giục chọn ngày đính hôn đấy.”

Yêu Phó Thần Dạ năm năm, người thật sự không thể lộ diện là tôi.

Anh luôn cố cắt đứt mọi liên hệ với tôi, chắc cũng sẽ chẳng khó dễ khi tôi xin nghỉ việc.

“Càng sớm càng tốt ạ, thủ tục nghỉ bên cháu nhanh lắm.”

Phó Thần Dạ bất ngờ quay lại phòng bệnh, là để tìm chìa khóa xe.

“Nghỉ việc? Công ty mình có ai định nghỉ sao?”

Bước cuối của quy trình nghỉ việc là phải duyệt, tôi vốn không định giấu.

Nhưng đang chăm điện thoại, không thấy cái gật đầu của tôi.

Anh nhặt chìa khóa xe lên, tiện miệng : “Bác sĩ bảo em bị đập đầu, có thể mất trí nhớ. Tôi còn tưởng em thật sự quên sạch rồi.”

“Xe là tôi lái. Hôm đó trời tối, em lại cúi đầu chơi điện thoại…”

Tôi bỗng sững người.

Thì ra đây mới là lý do—rõ ràng bệnh phòng không có ai, vẫn giả vờ xa lạ, không giải thích gì cả.

Chỉ mười phút trước, ánh mắt “Tôi chỉ là sếp em”, lạnh nhạt, xa cách, mang theo kiểu quan tâm công thức hóa vừa đủ.

Tuyệt nhiên không hề có cảm giác tội lỗi.

Trước khi bị xe tông, tôi tận mắt thấy người cầm lái là đã hôn cuồng nhiệt ở concert. Anh ngồi ghế phụ.

Anh không cho tôi một cơ hội để hỏi cho rõ ràng, đã vội lấy cớ “bận việc công ty” để rời đi.

Tôi còn tưởng cảm thấy có lỗi, nên không biết phải đối mặt thế nào.

Thật nực .

Người ta căn bản chẳng coi tôi ra gì.

“Em vừa tỉnh nên đầu óc vẫn hơi lơ mơ, nhận không ra sếp thôi.”

Anh đã diễn, tôi cũng phối hợp diễn theo. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Anh quay đầu lại tôi, thấy vẻ mặt tôi thản nhiên, thì có vẻ hơi ngạc nhiên.

trước đây chỉ cần hơi bị trầy xước là sẽ nũng đòi ôm, đòi hôn, hôm nay sao lại lạ lẫm thế?

Anh quanh xác nhận không có ai, rồi giọng nhẹ nhàng an ủi:“Tang Tang, bệnh viện đông người lắm, lời ra tiếng vào cũng phiền. Em cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, chờ em xuất viện, sẽ bù đắp cho em đàng hoàng.”

Tôi mỉm lễ độ: “Vâng, cảm ơn sếp.”

Bình thường ở riêng tôi cũng hay gọi là “sếp” để nũng.

Nhưng hôm nay hai chữ “sếp ơi” thốt ra lạnh lùng, xa cách, khiến Phó Thần Dạ bất giác nhíu mày.

Anh vừa định gì đó thì bác sĩ đến kiểm tra. Anh lập tức trở về dáng vẻ lãnh đạm quen thuộc.

Trước khi đi còn không quên căn dặn: “Cố gắng nghỉ ngơi. Đừng tưởng mình có thân phận đặc biệt mà đòi đặc quyền ở công ty tôi. Mọi người đều như nhau, gì cũng phải theo quy định.”

Bác sĩ nụ gượng gạo trên mặt tôi, liền trêu:“Ông sếp của em đi rồi, không cần cố gắng gượng nữa đâu. Nhưng mà phải , sếp em miệng thì cứng mà lòng lại mềm, tiền viện phí cũng là ta trả hết đấy.”

Nụ gượng trên mặt tôi dần biến thành nụ chua chát.

Phó Thần Dạ… diễn giỏi thật.

Giỏi đến mức ngoài vài người thân của , chẳng ai biết chúng tôi từng nhau. Mà là suốt năm năm.

Tôi từng hỏi không biết bao nhiêu lần: “Bao giờ mới công khai chuyện mình?”

Anh lúc nào cũng “chưa đến lúc”, rồi cho qua.

Để rồi đến chính tôi cũng không biết rốt cuộc mình và là gì.

Hôm nay, đã cho tôi một câu trả lời rõ ràng.

Lúc tưởng tôi mất trí nhớ, câu đầu tiên buột miệng là: “Tôi là sếp em.”

Đó mới chính là suy nghĩ thật trong lòng .

Chương 2

Vụ tai nạn không quá nghiêm trọng, tôi chỉ cần nằm viện theo dõi ba ngày là cho xuất viện.

Vì dùng bảo hiểm y tế, khoản dư sau khi thanh toán hoàn lại vào tài khoản của Phó Thần Dạ.

Ba ngày trời không đến thăm, cũng không một tin nhắn, cuối cùng cũng chịu gọi điện cho tôi:

“Ra viện nhanh à? Em cũng không báo trước một tiếng, hôm nay bận gặp khách, không rảnh đến đón em.”

“Ừ.”

Tôi cố nén lại câu chất vấn suýt nữa đã thốt ra.

Định vị trên điện thoại hiển thị ở khách sạn.

Bận gì thì khỏi cần , tôi cũng đoán .

Một giọng nữ vang lên: “Mau qua đây sấy tóc cho em…”

Anh cúp máy ngay lập tức.

Chẳng bao lâu sau, tôi nhận hai khoản chuyển khoản từ . Một là 1314, một là 520.

Toàn là những con số có ý nghĩa đặc biệt, là điều tôi từng ao ước khoe lên mạng xã hội suốt năm năm qua lần nào cũng bị cản.

Tôi cũng từng muốn giống những khác, thỉnh thoảng khoe một chút ngọt ngào, một chút thương.

Bây giờ, tôi đã buông tay rồi, không biết vì lý do gì, cuối cùng lại chủ điều đó.

Tôi ảnh đại diện mới trên WeChat của , rồi nhấn hoàn tiền.

Chỉ một cái là biết ảnh cặp đôi.

Nhưng người trong ảnh, không phải tôi.

Phó Thần Dạ gửi liền mấy dấu chấm hỏi. Tôi không trả lời.

Về đến nhà, mọi thứ vẫn y như lúc tôi rời đi.

Xem ra, từ hôm diễn ra buổi concert đó đến giờ, chưa từng quay về.

Tôi thu lại cảm , bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Chỉ mất chưa đến nửa ngày, căn nhà tôi đã tỉ mỉ sắp đặt suốt năm năm nay bỗng trở nên trống vắng hẳn.

Hầu hết đồ đạc là đồ đôi tôi mua. Nhưng vì Phó Thần Dạ không thích công khai chuyện cảm, nên chẳng bao giờ chịu dùng bất cứ thứ gì có tính “đánh dấu chủ quyền”.

Tôi còn từng sống như đang đóng phim “Vô Gian Đạo” — cực kỳ cẩn thận và kín đáo.

Giờ thì hiểu rồi.

Vì trong lòng , tôi chưa bao giờ là người chính thức.

Đang dọn một nửa, Phó Thần Dạ lại bất ngờ xuất hiện.

“Thẩm Tang, em có ý gì đấy? Anh hẹn em ăn cơm, gọi không nghe, nhắn cũng không trả lời!”

Ngửi thấy mùi nước hoa không thuộc về mình trên người , tôi liền giơ tay ngăn lại gần.

Liếc thấy dấu hôn khả nghi bên cổ , tôi thản nhiên : “Bận, không xem điện thoại.”

Ánh mắt quét quanh căn nhà, tỏ rõ sự khó chịu: “Đừng là em bận dọn nhà nhé? Vừa xuất viện mà không chịu nghỉ ngơi chút nào sao?”

Anh chỉ vào mấy thùng đồ tôi chưa kịp vứt đi: “Đống này là định bỏ à?”

Tôi cúi xuống bế lên một thùng, chủ giành lấy.

“Thôi, để đi vứt cho. Nhưng lần sau đừng có mua mấy thứ linh tinh này nữa. Tiền thừa thãi lắm à?”

“Em mau thay đồ rồi xuống đi, đưa em ra ngoài ăn tối.”

Sắp rời đi rồi, có vài chuyện vẫn nên cho rõ.

Từ trên ban công, tôi thấy chẳng chút luyến tiếc ném hết đống đồ đôi vào thùng rác.

Y hệt như cảm năm năm giữa tôi và —không có lấy chút giá trị nào.

Đến nhà hàng, gọi mấy món cả hai thường ăn. Nhưng lại gọi thêm một món: khổ qua xào trứng—món tôi ghét cay ghét đắng.

Tôi ngay lập tức mất hết khẩu vị, cũng chẳng còn muốn chiều theo nữa:

“Phục vụ, phiền chị mang món này đi. Tôi sẽ trả riêng.”

Phó Thần Dạ lập tức kéo dĩa thức ăn về phía mình:

“Chỉ là không vào viện thăm em thôi, em cần gì phải nhạy cảm như ? Nếu em đường đàng hoàng thì cũng chẳng đến mức bị tông vào viện.”

Tôi đã từng thấy dáng vẻ quan tâm mình như thế nào—khi tôi sốt cao, từng cõng tôi chạy khắp bệnh viện trong đêm tối đến phát khóc.

Còn giờ, tông tôi nhập viện mà chẳng thèm xuất hiện một lần.

Người từng biết tôi ghét cay đắng khổ qua chưa bao giờ gọi bất cứ món nào có vị đắng, hôm nay lại như thể quay về thời điểm lần đầu gặp mặt—vẫn là món khổ qua đó.

Tôi khẽ cong môi, giọng nhàn nhạt:

“Tôi ghét mùi khổ qua ngửi thôi cũng khó chịu.”

“Thì em đừng ăn là chứ gì.”

Sự mất kiên nhẫn của rõ ràng hiện lên trên gương mặt. Tôi vẫn giữ nụ :

“Chúng ta chia—”

Còn chưa kịp hết, thì một xuất hiện ngay bên bàn ăn.

“A Dạ, bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà vẫn nhớ em thích ăn khổ qua à!”

Chương 3

Tôi bình thản ngẩng đầu người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng, ánh mắt đầy khinh miệt từ trên cao xuống.

Cô ta tự nhiên chen vào, ngồi sát cạnh Phó Thần Dạ, đối diện tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...