Khiến Anh Thấy Tội [...] – Chương 9

Trong thế giới trước đây, cuộc sống của tôi cũng bác sĩ cứu sống.

“Được, nhất định sẽ không em thất vọng!”

Trong căn phòng im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Bùi Đông Luật dường như bị nghẹn lại bởi lời của tôi.

Phải mất một lúc mới khẽ thở dài.

“Thanh Thanh, Nhiễm Hân không thể sống bao lâu, em đừng chấp nhặt với em ấy không?”

Tôi nhạt : “Em cũng sắp chết rồi, tại sao không thể chấp nhặt với ta?”

Đôi mắt của Bùi Đông Luật ngay lập tức tối sầm lại.

“Em sẽ không chết, em không tin vào kỹ thuật của sao?”

Có lẽ bây giờ cũng ý thức tôi đang là bệnh nhân.

Giọng dịu đi một chút.

“Em mắc bệnh này từ khi nào?”

“Anh đã muốn ly hôn, không tin rằng tôi sẽ biến mất vào ngày nào đó.”

Anh ta lại bị tôi nghẹn lời, đành phải tìm chủ đề khác.

“Anh biết em ham đẹp, vết mổ khâu gọn gàng lắm, vết sẹo sau này sẽ mờ đi thôi.”

Tôi không trả lời.

Không khí trở nên im lặng, ta có chút khó chịu.

Anh lại muốn điều gì nữa.

Một y tá bước tới: “Bác sĩ Bùi, có điện thoại.”

“Thanh Thanh, đi nghe điện thoại đã nhé.”

Một lát sau, khi quay trở lại, nét mặt có chút mất tự nhiên.

“Thanh Thanh, có việc gấp phải ra ngoài, sẽ y tá chăm sóc em thật tốt.”

Tôi đương nhiên biết rõ đi đâu.

Dự định ban đầu của là sáng nay thủ tục ly hôn với tôi.

Chiều nay sẽ tổ chức đám cưới trên bãi cỏ với Nhiễm Hân.

Bác sĩ Bùi, đúng là bậc thầy quản lý thời gian, bận rộn thật đấy.

“Đông Luật, trong thế giới này, tôi chỉ còn chưa đến hai tiếng nữa thôi.”

“Anh chắc chắn không muốn lời từ biệt cuối cùng với tôi à?”

Thật ra, tôi cũng không muốn ở lại với ta lâu thêm nữa.

Nếu ta chọn ở lại.

Thì đó tạm coi như là chút thành ý cuối cùng cho cảm và cuộc hôn nhân của chúng tôi suốt chừng ấy năm.

Tôi cũng sẽ đáp lại một cách thích đáng.

Để có thể giảm bớt sự hối hận trong lòng ta một chút.

Nhưng ta lại không muốn.

Anh đứng dậy, mặc dù vừa trải qua ba giờ phẫu thuật căng thẳng, trông vẫn còn rất tỉnh táo, khí phách phong độ.

Những cảm mất kiểm soát khi phát hiện ra bệnh nhân cần phẫu thuật là tôi đã biến mất.

“Thanh Thanh, sau khi em bình phục, sẽ đích thân đưa em đến bác sĩ tâm lý.”

Anh một cách thản nhiên, không có chút suy nghĩ.

Nói thật thì, tôi không thích điều đó.

Tôi lạnh một tiếng: “Bác sĩ Bùi, tôi hi vọng sẽ không hối hận.”

Anh tỏ ra bình tĩnh, như thể tôi đang giỡn với .

Sau đó tôi mỉm: “Sẽ không.”

“Thanh Thanh, điều em cần bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt.”

Vừa dứt lời, ta đã rời đi.

Vì điện thoại trong túi đã reo lên nhiều lần.

Hiện tại, địa điểm tổ chức đám cưới của ta đã đến đông đủ khách mời.

Lý Nhiễm Hân có lẽ đã không thể chờ đợi nữa.

Tôi cảm thấy an lòng.

Bùi Đông Luật, đây chính là lựa chọn của .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...