Khiến Anh Thấy Tội [...] – Chương 4

“Em đã 28 tuổi rồi, không còn là bé như Nhiễm Hân đâu, đừng có kiếm chuyện vô cớ nữa.”

Tôi nghe mà bật : “Có thể không biết, bé mà , chỉ kém tôi hai tuổi thôi.”

Thời gian trước đây cũng hay gọi tôi là bé.

Có lẽ bây giờ đã chán cách gọi đó rồi.

Sao cũng .

Tôi cũng không còn mong đợi gì ở ta nữa.

5.

Lần thứ hai thủ tục ly hôn, không ngờ tôi lại thất hẹn.

Hôm đó tôi đang trên đường ra ngoài thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Khi đến ngã tư, một cậu bé chừng hai tuổi mặc áo Mcdull chạy lao ra đường với đôi chân nhỏ nhắn để tìm mẹ.

Khi đó có một chiếc xe hơi vì chạy quá tốc độ nên lúc rẽ cua bị mất kiểm soát.

Tôi không suy nghĩ nhiều liền chạy tới đẩy cậu bé ra khỏi chỗ đó.

Một tiếng ầm vang lên, tôi cảm giác bản thân mình đã bị xe đâm nát.

Tài xế tai nạn không dừng lại một giây, nhấn ga rồi phóng đi.

Tôi quay lại , biển số xe đó trông có vẻ quen.

Trong nháy mắt, tôi nhớ tới bãi đậu xe của bệnh viện, là xe của Nhiễm Hân

Không ngờ lại là ta.

Cậu bé khóc oe oe do hoảng sợ người thân chạy đến bế lên: “Cô ơi, bị thương rồi!”

Tôi cảm thấy rất đau, chính là kiểu đau nghiền nát tất cả nội tạng bên trong cơ thể.

Nhưng lại không có m/áu chảy ra như dự định.

“Hệ thống, tôi sắp chết chưa?”

Không ch/ết theo những gì đã sắp đặt, tôi cảm thấy hơi tiếc nuối.

Nhưng trước khi ch/ết mà lại có thể cứu một mạng người, tôi cảm thấy có ch/ết cũng không đáng tiếc.

Hệ thống im lặng trong mấy giây rồi phản hồi lại.

“Trước ngày định sẵn cái chết, chủ nhân tạm thời sẽ không thể chết. ”

“Cho đến khi thoát rời thế giới này, các triệu chứng của tai nạn mới xuất hiện.”

Hệ thống lại : “Đây là phúc lợi mà tôi dành cho .”

Không hiểu sao, tôi thấy hệ thống có chút đáng

Tôi : “Được lắm, đến lúc hãy để cho Đông Luật thấy, vợ mới của ta đã tôi như thế nào?”

Cha mẹ và bà của cậu bé vây quanh lấy tôi.

Mẹ cậu bé với đôi mắt đỏ hoe : “Cô đã cứu bảo bảo nhà chúng tôi, chính là đã cứu cả gia đình chúng tôi.”

Họ gần như quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi liên tục rằng tôi không sao, họ vẫn sốt sắng đưa tôi lên xe rồi đưa tôi đến bệnh viện.

“Gì mà không sao chứ? Đầu xe cũng đã móp luôn rồi!”

“Cơ thể con người sao mà cứng hơn cả chiếc xe?”

Trong lúc không biết phải sao, tôi chỉ có thể báo trước cho Đông Luật.

“Tôi bị tai nạn, hãy đổi thời gian đi.”

Tôi không ngờ, bệnh viện mà người nhà của cậu bé đưa tôi đến, lại là bệnh viện của Đông Luật.

“Đưa kết quả báo cáo cho tôi xem qua.”

Một giọng quen thuộc vang lên.

Bùi Đông Luật xông vào, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Dáng vẻ giống như vừa mới từ bên ngoài chạy về.

Vị bác sĩ kia vỗ nhẹ vai ta: “Bác sĩ Bùi đừng lo lắng, không sao đâu.”

Trước ngày cái chết định sẵn trong hệ thống.

Nên bất kỳ thiết bị máy móc nào cũng không tìm ra vấn đề trên cơ thể tôi.

Bùi Đông Luật đọc kỹ từng kết quả trên tờ báo cáo.

Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự khó tin và khó hiểu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...