Tôi lấy một ít kem đưa vào trong miệng, cảm thấy có vị đắng tan ra ở đầu lưỡi.
Nói đến thật nực , ta nhớ đến việc giúp Lý Nhiễm Hân tắm cho ch/ó, lại không nhớ hôm nay là sinh nhật tôi.
Có lẽ tâm tư không còn ở đây, thế nên ký ức cũng theo đó mà rời đi.
“Hệ thống, cậu có thể hát bài chúc mừng sinh nhật không?”
“Không, tôi chỉ có thể hát những bài trong đám tang.”
Tôi mỉm , “Không cần đâu, để dành khi tôi chết hãy hát.”
“Giúp tôi thoát khỏi thế giới này đi.”
Một khi tôi rời khỏi đây, tôi có thể trở lại thế giới ban đầu của mình.
Ở thế giới ban đầu, mặc dù tôi không có cơ thể khỏe mạnh.
Nhưng tôi có gia đình, có bè thương tôi.
Tôi rất nhớ món bánh cuốn ở dưới lầu, với cả món canh thịt bò phía trong chợ ẩm thực phố cũ.
Tất nhiên, là còn có món cháo hầm nóng hổi của mẹ nữa.
Ở nơi đây, chỉ có tôi là người nấu ăn cho Đông Luật.
Bởi vì ta là bác sĩ.
Nên ta rất trân trọng đôi bàn tay của mình.
Nhưng khi tôi thấy vòng bè của Lý Nhiễm Hân, tôi dường như sụp đổ.
Đôi bàn tay của ta các khớp đều đặn, đôi bàn tay này luôn tôi chăm sóc giữ gìn, bây giờ đôi bàn tay ấy lại đang bóc vỏ tôm cho một người khác.
Dòng thích bên dưới ảnh là: "Bàn tay vàng này chỉ bóc vỏ tôm cho mình."
Có vẻ như những sự cố gắng của tôi trước đây đều chỉ như trò .
“Chủ nhân, không thể cố gắng một chút nữa sao ?”
“Không.” Lòng tôi như đã chết lặng.
Kể từ khi ta quyết định ly hôn, nhiệm vụ của tôi đã định sẵn là thất bại.
Chỉ là sớm hay muộn mà thôi, không có gì khác biệt, tại sao lại không giải thoát sớm hơn?
Hệ thống thở dài: “Tự ý ra đi, e là sẽ đau đớn lắm."
“Tin tốt là có thể lựa chọn cách chết.”
Tôi đã nghiêm túc nghĩ về điều đó.
Tôi nhạt.
“Đông Luật chưa bao giờ tin rằng tôi sẽ biến mất.”
"Vậy thì hãy để tôi chết dưới tay của kẻ có bàn tay vàng này."
Tôi đoán khi đó biểu cảm của ta sẽ rất thú vị.
Vào thứ sáu tôi đã không đến cục Dân Chính để thủ tục ly hôn.
Sau khi chương trình hệ thống thiết lập.
Cơ thể tôi bắt đầu có dấu hiệu suy nhược, khả năng miễn dịch của cơ thể tôi cực kỳ thấp.
Tôi bị sốt.
Môi khô đến mức bong tróc
Tôi kêu lên theo tiềm thức: “Anh Luật, nước.”
Trước đây, khi nào ở nhà, tôi luôn uống nước có nhiệt độ thích hợp.
Tôi thích như thế và đã quen với việc chiều chuộng trong những việc nhỏ nhặt.
Nhưng khi mở mắt, tôi mới nhớ ra rằng đã sớm chuyển đi.
Ngày đồng ý kết hôn với Nhiễm Hân.
“Em ấy là con của sư mẫu, để không phụ lòng bà, phải chăm sóc cho em ấy.”
“Em ấy gần như chẳng còn sống bao lâu nữa, chỉ là một nghi thức mà thôi, em không có chút lòng nhân từ nào sao?”
Ngày hôm ấy tôi với vẻ kinh ngạc.
“Nếu chỉ là một nghi thức, tại sao chúng ta lại phải ly hôn?”
Anh ta cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn sáng sủa bị phủ lên một lớp băng.
“Dù sao cũng không thể để em ấy người thứ ba, đúng không?”
Đúng , chúng tôi chưa ly hôn theo thủ tục pháp lý, chẳng phải ta là kẻ thứ ba sao?
Bạn thấy sao?