Đông Luật lấy điện thoại ở phòng trang điểm.
Thật không may là điện thoại hết pin, màn hình tối đen.
Anh ta quay người, nhanh chóng chạy về phía bãi đỗ xe.
Vì chạy quá vội, còn bị vấp trên đường chạy.
Anh nhấn ga lái xe về phía bệnh viện.
“Chủ nhân, dường như ta đã vượt qua mấy cái đèn đỏ.”
“Ừm, thế thì chờ xem liệu ta có bị thu hồi giấy phép lái xe không?”
Anh ta lao thẳng về phía phòng bệnh mà không kịp thay bộ vest rể.
“Thanh Thanh đâu rồi?”
“Úc Hữu Thanh, ấy đang ở đâu?”
Các y tá đều bị dáng vẻ điên loạn của ta cho hoảng sợ.
“Bác sĩ Bùi, ở đây không có ai tên là Úc Hữu Thanh cả.”
“Làm sao có thể không có? Các người có đang tốt công việc của mình không?”
May mắn thay, phụ tá của ta đã kịp thời ngăn ta lại.
Phụ tá : “Anh Bùi, ở đây quả thật không có ai tên Úc Hữu Thanh.”
Bác sĩ Bùi Đông Luật, người thường bình tĩnh trong công việc, giờ đây lại có vẻ như đã mất đi lý trí và bình tĩnh.
"Quỷ tha ma bắt, thế ấy ở đâu?"
"Chị dâu, ở bên khu Thái Bình."
(Bên Trung gọi đây là khu lạnh chứa xác.)
Anh ta lảo đảo người mấy cái, túm lấy cổ áo của phụ tá.
“Không thể nào, vừa rồi không phải vẫn còn ổn sao?”
“Ca phẫu thuật đã thành công, cậu đang cái quái gì ?”
Trên đường đến nhà xác.
Mỗi câu của trợ lý, sắc mặt của Bùi Đông Luật lại trở nên nhợt nhạt hơn một phần.
"Nội tạng của chị dâu dường như bị một lực rất lớn cho dập nát."
"Có vẻ như đã gặp phải tai nạn giao thông rất nghiêm trọng."
Anh lẩm bẩm với chính mình: "Không thể nào, rõ ràng cuộc phẫu thuật đã rất thành công..."
Trợ lý không thể không với ta về hình thực tế.
"Anh Bùi, những vị trí khâu lại đều bị rách toàn bộ, ruột… ruột đều trào ra ngoài."
Chân của Đông Luật như bị đè bởi đầy chì, gần như không thể nào di chuyển .
"Và khối u của ấy đã di căn, xâm lấn đến các mô xung quanh."
Những lời giống như một cây búa nặng, đập mạnh vào trái tim ta.
Nó ngụ ý rằng ca phẫu thuật của đã thất bại.
Bác sĩ có bàn tay vàng đã hoàn toàn thất bại.
Anh ta đã thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật, chỉ có ca phẫu thuật khối u của chính vợ mình lại không thành công!
Đây là một đòn giáng mạnh vào sự tự tin của .
Đông Luật nuốt nước bọt vài lần.
“Cô ấy ra đi lúc nào ?”
"Một giờ sau khi rời khỏi bệnh viện."
Vậy lúc đó ta đang gì?
Đang chuẩn bị đến hôn lễ.
Hôn lễ của với Lý Nhiễm Hân.
Giữa sự rực rỡ của hoa và bóng bay.
Vợ , lại đang bước vào giai đoạn cuối cùng của cuộc đời.
Bạn thấy sao?