Lúc đó điều kiện khó khăn, chỉ mua chiếc nhẫn bạc.
“Thanh Thanh, em có hối hận khi cưới một kẻ nghèo hèn như không?”
“Không, là một bác sĩ có tiềm năng.”
Quả thực sau này hoàn toàn có khả năng mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền.
Nhưng tôi lại không còn cảm thấy hạnh phúc như trước đây.
“Thanh Thanh, em của đang bị bệnh nặng khó qua khỏi, có thể thực hiện một ước nguyện của em ấy không?”
“Em ấy mới 26 tuổi, thật đáng thương, hãy điều đó đi.”
“Thanh Thanh, mong muốn của em ấy là kết hôn với .”
Cơ thể tôi như chết lặng: “Đông Luật, ước nguyện không hợp lý cho lắm.”
“Nhưng em ấy sắp ch/ết rồi.”
“Dù sắp ch/ết cũng không thể lấy chồng của người khác, không thể lấy đi cảm của người khác.”
“Anh Luật, ước nguyện này không thể thực hiện .”
Hôm đó ta đứng trên ban công hút thuốc rất lâu.
Cuối cùng, dập đi điếu thuốc và một cách lạnh lùng: “Thanh Thanh, em đã thay đổi, em không còn như trước kia nữa.”
Sau đó điều duy nhất còn lại cho tôi là bầu không khí im lặng trong căn phòng.
“Bùi Đông Luật, quên rằng em sợ nhất là sự đơn sao?”
Tôi ngồi trong phòng khách trống trải, bật từng ngọn đèn một tôi vẫn cảm thấy trống rỗng, vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Sau đó, tôi ngồi co rúm lại, vùi mặt lên cánh tay.
Không phải tôi thay đổi.
Bùi Đông Luật, chính là người thay đổi.
Khi ta ở cùng Lý Nhiễm Hân, tôi đã gọi điện cho ta.
“Em đau dạ dày.”
“Đông Luật, bụng em đau quá.”
Hôm đó, đang ở bên Nhiễm Hân trên đỉnh cao nhất của vòng quay khổng lồ.
Người ta rằng, nếu hôn nhau ở đó, sẽ là biểu tượng cho vĩnh cửu.
Thực ra tôi không có đau dạ dày, tôi chỉ đứng dưới chân vòng quay, họ ngồi cạnh nhau thân mật.
Tôi đau lòng lắm.
Đông Luật thản nhiên biết về trạng sức khỏe của tôi.
Giọng điệu của qua điện thoại rất bình tĩnh và lạnh lùng: “Thanh Thanh, là bác sĩ khoa ngoại, không phải khoa tiêu hóa.”
Khoảnh khắc đó, tôi đau lòng đến mức tưởng chừng như không thở .
Khi ta không còn chịu tính khí thất thường của .
Thì khi đó ta đã không còn nữa.
Yêu và không , xưa nay vẫn luôn rất rõ ràng.
“Hệ thống, sắp đến giờ trao nhẫn rồi phải không?”
“Chiếc nhẫn đó là kim cương lấp lánh đó thật đẹp, chắc giá tiền của nó cũng không thấp nhỉ?”
Hệ thống suýt nữa bị tôi chọc :
“Chủ nhân, không quan tâm khi nào cảnh sát sẽ đến sao?”
“Gấp gáp gì? Hãy để họ “hạnh phúc” thêm chút nữa.”
Như , khi sự thật phơi ra, họ sẽ càng đau đớn hơn.
Lý Nhiễm Hân e thẹn Bùi Đông Luật.
“Học trưởng, thật ra em đã thích từ lâu rồi.”
“Hôm nay, ước nguyện đó cuối cùng cũng thành hiện thực”
Vẻ mặt của Bùi Đông Luật có chút không tự nhiên.
Anh ta hạ mắt xuống, hơi lơ đễnh…
Có lẽ đang nhớ lại thời điểm khi chúng tôi kết hôn.
Anh cũng đã từng với tôi câu này.
“Thanh Thanh, mong muốn cưới em, cuối cùng cũng đã thành hiện thực.”
Thật trớ trêu, hôm nay ta lại bỏ mặc tôi trong bệnh viện để đến đây thực hiện tâm nguyện của người khác.
Bạn thấy sao?