Khiến Anh Thấy Tội [...] – Chương 11

Trước khi đi, tôi ngắm lần cuối vào thân xác mình đang nằm trên bàn mổ.

Mọi vết thương từ vụ va chạm với ô tô đã xuất hiện.

Thật là nghiêm trọng phải không?

Toàn bộ cơ thể đều bị dập nát, cánh tay và chân trái đều bị biến dạng kỳ lạ.

Chắc là bị gãy.

Thật đáng thương.

Nhưng cũng thật may là tôi đã đẩy cậu bé ra khỏi sự nguy hiểm.

Cậu bé ấy rất dễ thương, thật sự rất may mắn vì cậu bé đã không sao.

Hóa ra việc đến dự đám cưới của người khác lại thú vị đến thế.

Hoà mình với dãy hoa, bóng bay rực rỡ đầy màu sắc.

Đó chính là hình ảnh của hạnh phúc.

Chỉ là, họ đã đánh cắp nó.

“Hệ thống, xem, chiếc bánh trên bàn kia trông rất ngon.”

“Chủ nhân, dường như có chút vui mừng ?”

“Có cần tôi nhắc lại cho không, đây chẳng phải là… Đám cưới của chồng à?”

Tôi nhăn mày : “Tôi sắp trở về rồi mà, tất nhiên là phải vui rồi.”

Còn về phía Đông Luật, ta không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi nữa.

Tôi vừa phát hiện ra khi ta đang lảo đảo ở đó.

Tôi thấy chán nản và không hài lòng về điều này.

Thậm chí tôi còn nghi ngờ bản thân mình.

Tôi suốt đêm suy nghĩ về ta rất nhiều.

Nhắm mắt lại, trong đầu luôn lặp đi lặp lại hình ảnh hai người đó nắm chặt tay nhau, vui vẻ, hôn hít trên giường.

Thế giới mà tôi đã từng cố gắng bảo vệ, bây giờ đã sụp đổ.

Sau đó tôi nhận ra, hành trước kia của mình thật là ngu ngốc.

Không thể vì một người đàn ông phản bội mà giày vò bản thân mình.

Điều cần , là nỗ lực tìm kiếm cơ hội, để bản thân sống dưới ánh sáng mặt trời.

“Chủ nhân, mau tên cặn bã kìa!”

Đông Luật mặc bộ vest màu đen, đứng ở đầu kia sân cỏ.

Anh ta toát lên sự lịch lãm sáng sủa.

Cô dâu cũng rất xinh, trang điểm trông thật đẹp mắt và duyên dáng trong bộ váy cưới.

Ít nhất là không thể thấy bất kỳ dấu hiệu lo sợ nào trên khuôn mặt của ta, dù chỉ là một chút, cái lo sợ khi ra tai nạn rồi bỏ đi vào ba ngày trước.

Tôi bay lơ lửng bay đến bên cạnh Đông Luật.

Tôi nghe thấy nhẹ nhàng hỏi Lý Nhiễm Hân: “Điện thoại của đâu?”

Ánh mắt Nhiễm Hân hơi trốn tránh: “Ở phòng trang điểm, em để đó cho .”

Bộ vest của ta may rất tỉ mỉ, việc nhét chiếc điện thoại vào thật không đẹp mắt.

“Có ai gọi đến cho không?”

“Hình như có một cuộc.”

Nhiễm Hân hơi ngơ ngẩn: “Anh có muốn lấy điện thoại không? Nhưng ...... Lễ cưới sắp bắt đầu rồi.”

Đông Luật dừng lại một chút: “Thôi, không cần đâu em.”

Anh ta bình tĩnh thẳng về phía trước.

Tôi không biết liệu có nhớ thời điểm chúng tôi kết hôn hay không?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...