Khiến Anh Thấy Tội [...] – Chương 1

Nghe em của Bùi Đông Luật không còn sống bao lâu nữa.

Mong muốn duy nhất của ta, là cùng với Bùi Đông Luật tiến vào lễ đường.

Anh ta với giọng thiếu kiên nhẫn: “Tranh thủ lấy chứng nhận ly hôn đi, Nhiễm Hân không thể chờ thêm nữa.”

Tôi tưởng ta đã quên nên nhắc nhở: “Nếu chúng ta ly hôn, hệ thống sẽ khiến tôi biến mất đấy.”

Anh ta gào lên: “Tại sao lúc nào em cũng lấy chuyện biến mất để dồn ép khó dễ cho ?!”

Thế rồi về sau, khi đứng trước bàn mổ, một người chưa bao giờ sơ xuất trong phẫu thuật như Bùi Đông Luật lại hoảng sợ: “Sao lại là em?”

Anh ta không thể ngờ chuyện tôi sẽ chết dưới tay ta, theo sự thiết lập của hệ thống.

1.

Bùi Đông Luật là bác sĩ khoa ngoại, bệnh viện công nhận là bàn tay vàng, ta bận rộn lắm.

Anh ta bận đến mức chỉ có thể với tôi về việc ly hôn qua WeChat.

“Tranh thủ chút thời gian ra chứng nhận ly hôn đi.”

“Nhiễm Hân đang trong trạng không ổn định, em ấy không thể chờ thêm hơn nữa.”

Tôi những món ăn trên bàn đang nguội dần, chiếc bánh kem vẫn đang tan chảy.

Giống như cảm của chúng tôi, phải mất mười năm, từ lúc mang trên người đồng phục học sinh, đến lúc khoác lên mình bộ đồ cưới, chỉ trong một chốc đã tan thành mây khói.

Tôi gọi điện cho ta, đến lần thứ tư ta mới nghe máy. 

Giọng điệu rất lạnh nhạt: “Có chuyện gì ? Vừa rồi bận.”

Trong tiềm thức tôi cảm thấy áy náy định xin lỗi, tưởng rằng ta đang có ca phẫu thuật.

Bác sĩ luôn là những người có trách nhiệm với bệnh nhân.

Thế , lại có một giọng nữ mang phần vui tươi vang lên ở phía bên kia điện thoại: “Quần áo đã cởi rồi, mau đến đây đi.”

Trong nháy mắt tôi cảm thấy máu đã dồn lên đến não: “Bùi Đông Luật, chúng ta vẫn chưa ly hôn đấy!”

Anh ta bình tĩnh giải thích.

“Em đừng hiểu lầm, Nhiễm Hân đang tắm cho chó của em ấy.”

Tôi nhắm mắt lại, bàn tay tôi siết chặt.

“Bùi Đông Luật, nếu chúng ta ly hôn, em sẽ biến mất đấy.”

Đây là thiết lập của hệ thống, không một ai có thể thay đổi .

Anh ta không gì, ở bên kia điện thoại chỉ có tiếng bước chân vọng lại.

Hình như ta đang đi đến chỗ khác để chuyện điện thoại.

Anh ta hạ giọng.

“Úc Hữu Thanh, đã giải thích với em nhiều lần rồi mà, đó chẳng qua chỉ là một nghi thức thôi!”

“Sau khi mong muốn của em ấy toại nguyện, chúng ta sẽ tái hôn.”

“Tại sao lúc nào em cũng lấy chuyện biến mất ra để dồn ép khó dễ cho ?”

Thường thì lúc mà ta gọi tôi bằng họ tên đầy đủ, thì chắc rằng lúc đó ta đang rất tức giận.

Thấy tôi không trả lời, hơi thở của ta trở nên nặng nề hơn.

Anh ta đã từng , lúc ta cảm thấy khó chịu nhất là lúc tôi im lặng không gì.

“Úc Hữu Thanh, em hãy tỉnh táo lại đi!”

Tôi nhạt: “Anh không thấy tội lỗi với việc ở nhà Lý Nhiễm Hân vào ban đêm à? Bây giờ lại bình tĩnh chuyện với tôi như không có chuyện gì xảy ra, không cảm thấy rất nực sao?”

Suy cho cùng về thủ tục pháp lý, ta vẫn là chồng tôi.

Bên kia điện thoại có tiếng thở dài.

Sau đó từng chữ từng câu, như con dao đâm vào tim tôi.

“Úc Hữu Thanh, sáng thứ sáu, hãy thủ tục ly hôn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...