9
Chuyện trở nên quá lớn, cuối cùng Lộ Hoài đã phải dùng toàn bộ số tiền tích lũy, cộng thêm sự giúp đỡ từ Giang Tinh Dao, mới có thể trả tiền để giải quyết hợp đồng.
Hôm đó, tôi đang ở công ty.
Khi ký tên, ta nắm chặt cây bút, mắt đỏ hoe.
“Khanh Khanh...
“Nếu có thể lại, em vẫn sẽ chọn chứ?”
“Có chứ.”
Tôi là người vẻ đẹp mà.
Đôi mắt ta sáng lên, tôi tiếp: "Nhưng sẽ không phải là chuyện đương."
Sau chuyện của ta, tôi đã hiểu rõ.
Chị đây vừa có tiền, có quyền, lại có nhan sắc, sao phải đương gì? Vui vẻ rong chơi không tốt hơn à?
Ánh sáng trong mắt Lộ Hoài lập tức tắt ngấm, ta tự giễu: “May mà em đã từng .”
Tôi đảo mắt: "Ký nhanh đi."
Thực sự không muốn thêm với ta một giây nào nữa.
Tôi không biết từ khi nào ta lại có ảo tưởng rằng tôi không thích ta.
Hay là ta thực sự nghĩ rằng tôi bị bệnh, không thích một người mà lại nâng đỡ ta như ?
Anh ta sai ở chỗ, nếu đã định lừa dối tôi, thì hãy lừa đến cuối đời.
Chứ không nên vội vã dùng cách đó để thử thách lòng tôi.
Thôi kệ, tôi còn phải nâng đỡ Đường Ninh.
—-----
Vì thế tôi đã sắp xếp cho Đường Ninh tham gia chương trình tạp kỹ hot nhất hiện nay, khách mời cho một tập.
Cô ấy rất hài hước, bắt kịp các chủ đề, quen với khán giả cũng không thành vấn đề.
Phó Dự Bạch biết chuyện, nhất quyết đòi đi theo.
Trên xe, Đường Ninh một cách êm dịu: "Phó thiếu gia thật bướng bỉnh, nhất định đòi chị Khanh đưa đi. Em từ chối mãi không dám để chị đưa, sợ chị mệt thôi."
"Chị tốt như , em thực sự rất đau lòng."
Phó Dự Bạch tức đến nổ tung.
Anh ta trông như một con sư tử đang xù lông: “Đồ tiểu trà xanh! Cô dám ly gián giữa tôi và Khanh Khanh à? Đừng tưởng Khanh Khanh của tôi không nhận ra, khả năng trà xanh của ấy là đỉnh cao, cũng chuẩn bị mà nhận đơn hủy hợp đồng đi.”
Đường Ninh kéo tay tôi, tỏ vẻ ấm ức: “Chị Khanh, có phải Phó thiếu gia hiểu lầm gì không? Em chỉ vì quá lo lắng cho chị mà thôi. Sao ấy lại hung dữ như , chẳng lẽ em thích chị Khanh cũng không à?”
Tôi vỗ nhẹ tay ấy, trừng mắt Phó Dự Bạch: "Im miệng lại, ai cũng không vừa mắt, có phải gặp con ch.ó nào bên đường cũng cãi nhau không?"
"Không, sao mà tôi..."
Phó Dự Bạch hoảng hốt.
Tôi nhanh chóng chặn lại, xoa đầu ta: “Bình tĩnh đi, cũng phải lên hình đấy.”
Ngay lập tức, ta Đường Ninh với vẻ đắc thắng, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
Haizz, hai người này, đúng là khó dỗ.
—-
Trong lúc ghi hình chương trình, người dẫn hỏi mọi người rằng có ai thích một người nào đó không.
Phó Dự Bạch nhanh nhảu trả lời trước: "Tất nhiên là có rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã, có cảm với nhau từ nhỏ."
【Nói thẳng ra là Ôn Khanh đi, tưởng chúng tôi không biết dùng tài khoản phụ tên là "Cún con của Ôn Khanh" à?】
【Thanh mai trúc mã mãi đỉnh! Phó Dự Bạch, yên tâm, tôi ship hai người rồi.】
【Biết rồi, Phó "Hôm nay em thờ ơ với tôi" "Ngày mai tôi vẫn tìm em" Dự Bạch.】
Đến lượt Đường Ninh, ấy nhướn mày Phó Dự Bạch.
Ngay trước ống kính, thẳng: “Tất nhiên là tôi thích chị Khanh rồi, chị ấy vừa xinh đẹp vừa ngầu. Người không thích chị ấy mới là kẻ ngu ngốc nhất thế gian.”
【Haha, câu này đúng là đ.â.m thẳng vào mặt Lộ Hoài rồi.】
【Cười c.h.ế.t mất, con sói trắng vô ơn kia, có tài nguyên tốt như thế không lấy, lại cứ đi đốt pháo hoa cho ai. Mỗi ngày một câu hỏi, đã đốt xong chưa?】
【Người đẹp thương người đẹp, tôi chỉ là ship nhẹ thôi.】
【Haha, không ai để ý ấy đang khiêu khích Phó Dự Bạch à, buồn quá đi mất.】
Khi máy quay lia đến tôi, tôi cũng chỉ rồi trở về khách sạn.
Bạn thấy sao?