7
Hôm đó, tôi dẫn Đường Ninh tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện.
Và chạm mặt Phó Dự Bạch.
Anh ta nhanh chóng bước đến, một lọn tóc còn phất phơ: “Tôi biết ngay là em cũng có mặt.”
Sau đó ta liếc xung quanh: “Không mang theo tên nhóc kia chứ?”
Tôi lườm ta một cái: “Tôi đâu phải thứ gì cũng thu gom.”
Phó Dự Bạch thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt, tôi ngồi cùng em nhé, hì hì.”
Lời còn chưa dứt, Đường Ninh đã xuất hiện từ phía sau: “Phó thiếu gia, hôm nay là chị Khanh dẫn tôi theo đó.”
Mặt Phó Dự Bạch xị xuống, giọng cũng cao hơn vài phần: “Em lại dẫn ấy theo à?”
“Oa oa, Phó thiếu gia hung dữ quá.” Đường Ninh nhõng nhẽo một tiếng, ngã vào lòng tôi, “Chị Khanh, em đâu có gì khiến Phó thiếu gia khó chịu nhỉ? Hình như ấy chẳng bao giờ vừa mắt em. Nếu em ấy không vui, em sẽ đi ngay bây giờ.”
Phó Dự Bạch lập tức bực mình, tay run run chỉ vào ấy: “Tôi khuyên chuyện cho đàng hoàng!”
Tôi thở dài, hai người này, mỗi lần gặp nhau là cãi cọ.
Vậy nên, tôi đành giữ c.h.ặ.t t.a.y hai người, để họ ngồi mỗi người một bên.
—----
Trong lúc ra ngoài nghỉ giữa buổi, không ngờ lại gặp Lộ Hoài.
Kể từ lần cuối gặp ta ở công ty, cũng đã một thời gian trôi qua.
Mặc dù đã giành ảnh đế, không có tài nguyên để duy trì, ta trông khá tiều tụy.
Tôi không còn đến công ty, cũng không ở căn hộ cũ nữa, còn chặn ta luôn, nên việc tìm tôi quả thực không dễ dàng.
Tôi đã dặn công ty không quan tâm đến ta nữa, cũng không giải quyết hợp đồng, chỉ để ta tự bồi thường nếu muốn chấm dứt.
Dù tôi đã từng hết lòng nâng đỡ ta, tôi cũng là một nhà tư bản lạnh lùng.
Sau khi chia tay, lấy lại chút nào hay chút đó.
Buổi dạ tiệc từ thiện này không mời ta, mà ta vẫn tìm cách đến, xem ra ta cũng đã dùng chút thủ đoạn.
“Khanh Khanh, em nhất định phải đối xử tàn nhẫn với như sao?”
Tôi nhướn mày: “Anh là ai?”
Anh ta cố kìm nén cảm , ánh mắt lộ ra vẻ uất ức: “Khanh Khanh, đừng như không? Em đối xử với như thế, cảm thấy tim mình đau đớn muốn chết.”
Cái kiểu phát ngôn đầy cảm này là gì ?
Tôi không gì, ta tiếp tục dằn vặt: “Có thể cho cơ hội cuối cùng không? Sau này sẽ trao cả mạng sống của mình cho em.”
Chơi trò đau khổ không xong, giờ lại chuyển sang chiêu lấy mạng đổi à?
Chẳng trách ta có thể ra mấy lời đó ở lễ trao giải.
Đầu óc đúng là không chứa nổi thứ gì tử tế.
Tôi chán đến mức không buồn đáp lại.
Càng cảm thấy phiền phức.
Không giống Phó Dự Bạch, chàng trai nhỏ có thể pha trò, cũng không đáng và dịu dàng như Đường Ninh.
Trước đây tôi bị mờ mắt kiểu gì mà lại để ý đến ta?
Thấy tôi không gì, ta nghĩ rằng tôi đã d.a.o .
Bước đến gần tôi thêm một bước:
“Trước đây em chưa bao giờ để phải chờ đợi một ngày nào.
“Em thấy thứ gì hay ho đều sẽ mua cho .
“Ăn món ngon cũng sẽ dẫn đi cùng.
“Em đã đưa đi khắp thế giới.”
...
Nói đến đây, giọng ta nghẹn ngào:
“Lúc đầu nghĩ em chỉ chơi với , không ngờ lại thực sự sa vào lưới .
“Nhưng bây giờ, em không còn nữa, trái tim như muốn vỡ tan.
“Có phải em đang ở bên Phó Dự Bạch không?”
Bạn thấy sao?