3
Cư dân mạng chia thành hai phe, một nửa chửi tôi, một nửa chửi bọn họ, cãi nhau ầm ĩ.
Buổi lễ trao giải đã kết thúc từ lâu, trên tài khoản của Lộ Hoài vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Fan của ta để lại bình luận:
【Xin lỗi, chẳng phải Ôn Khanh dùng tiền để nhục Lộ Hoài sao?】
【Đúng , với thân phận của chị ta, có khi chỉ là chơi thôi, sao lại không cho Lộ Hoài đương chứ?】
【Lộ Hoài và Giang Tinh Dao mới thực sự là cặp đôi hoàn hảo chứ? Một lạnh lùng, một dễ thương, đúng chuẩn truyện ngôn luôn!】
【Đúng thế, ai mà không công khai cơ chứ?】
Việc không công khai là cầu của Lộ Hoài.
Lần đầu tiên bị bắt gặp, tôi đã công khai luôn cho xong, tôi thì chẳng quan tâm gì, đỡ phải bị paparazzi bám theo.
Nhưng Lộ Hoài lại rằng, ta chưa nổi tiếng, không muốn bị cho là dựa hơi tôi.
Quan trọng nhất là, ta không muốn tôi bị ấm ức, không muốn người khác chỉ trỏ vào tôi.
Anh ta khi có thể bảo vệ tôi hoàn toàn, nhất định sẽ công khai hoành tráng.
Khi đó, tôi cũng không muốn ta bị người khác chửi bới nên đồng ý với đề nghị của ta.
Hôm nay, tôi cố ý xuất hiện cùng ta tại buổi lễ trao giải.
Chỉ đợi, nếu ta thực sự giành ảnh đế, sẽ tiện thể công khai mối quan hệ.
Không ngờ, tôi lại là một phần trong màn kịch của bọn họ.
"Chị Khanh, vừa nãy Lộ Hoài gọi cho tôi, bảo tôi tung tin rằng họ là để quảng bá cho bộ phim mới. Chị thấy có không?"
Quảng bá phim sao?
Anh ta cũng nghĩ ra trò này đấy.
Rồi sau đó sẽ mượn cớ là phải quay phim mới, để công khai đương sao?
Đừng có xem tôi là đồ ngốc.
Tôi trả lời: "Cô dùng tài khoản công ty đăng một thông báo rằng phát ngôn của Lộ Hoài không liên quan gì đến công ty, rồi sau đó không cần phải phản hồi thêm. Cuối cùng, cũng không cần quản lý ta nữa, bảo công ty cắt hết tài nguyên của ta đi."
—-----
Lúc 11 giờ tối, tôi gặp Lộ Hoài tại căn hộ chung của chúng tôi.
Trên môi ta vẫn còn vết son chưa lau sạch.
Không cần đoán, tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy tôi thu dọn một vali nhỏ, ta ngẩn người, tiến lên nắm lấy tay tôi: "Anh có thể giải thích."
Tôi lạnh: "Giải thích gì? Giải thích là đã lợi dụng tôi để bù đắp cho tiếc nuối của sao?"
"Nếu hôm nay tôi đến trễ một chút, có phải tôi đã thấy thế hệ tiếp theo của hai người không?"
"Không phải như đâu, Khanh Khanh."
"Là không phải như thế nào? Là hai người muốn quảng bá bộ phim sao? Nhưng lại để của mình mất mặt trước công chúng à?"
Anh ta nuốt khan: "Không phải, hôm nay chỉ muốn kết thúc một tiếc nuối thời thanh xuân thôi, từ giờ sẽ đối xử tốt với em."
Tôi hất tay ta ra: "Anh thật là sâu sắc đấy, muốn cả thế giới chứng kiến hoàn thành ước nguyện của mình, có cần tôi vỗ tay cho không?"
"Anh và Giang Tinh Dao không có gì cả."
"Phải đợi đến lúc tôi bắt quả tang tại giường, mới chịu thừa nhận đúng không?"
"Khanh Khanh, em đừng khó nghe như ." Anh ta nhíu mày, "Người là em, không phải ấy."
"Vậy nên, tôi nên cảm thấy hạnh phúc vì điều đó sao?"
Tôi xách vali lên định ném ra ngoài, Lộ Hoài vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Đừng đi, không?"
Tôi gạt tay ta ra, ném vali ra ngoài: "Đây là đồ của , cút đi."
Anh ta sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó, Giang Tinh Dao xuất hiện ở cửa.
Tôi liếc mắt qua, ta mặt đỏ bừng, vết son trên môi lem nhem.
Cô ta có vẻ không ngờ tôi lại có mặt ở đây, vẫn Lộ Hoài với vẻ yếu đuối: "Lộ Hoài, em chỉ muốn hỏi , lời hứa đó còn giữ không?"
Bạn thấy sao?