14
Cố Hành tiếp tục im lặng.
Ngay lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, định tàn nhẫn lời chia tay với cậu ta, thì cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng, ra sự thật.
“Xin lỗi chị. Em thực sự không phải Cố Hành. Và đúng là em có quen biết Tống tiên sinh, chính xác mà … ấy là cha của em.”
Tôi sững sờ.
“Tống Thời là cha cậu? Chuyện này hoàn toàn không thể nào!”
Lúc tôi quen Tống Thời, ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi.
Làm sao ấy có thể có một đứa con lớn như Cố Hành?
“Chị Nam Tịch, nghe em giải thích đã.” Cố Hành kiên nhẫn , “Tên thật của em là ‘Người máy mô phỏng số 1’. Em là một người máy do Tống tiên sinh tự tay chế tạo. Chính ấy đã gửi em từ tương lai trở về thời điểm hiện tại, để em chị.”
Cậu ta… không phải con người?
Cậu ta thực sự là một người máy Tống Thời chế tạo ra sao?
Điều này chẳng phải có nghĩa là Tống Thời của dòng thời gian này vẫn còn sống sao?
Vậy tại sao ấy không chịu gặp tôi?
Tại sao lại chế tạo ra một người máy trong tương lai xa xôi, rồi gửi cậu ta quay về thời điểm này để tôi?
Tôi kích chất vấn Cố Hành.
Cố Hành chậm rãi ra lý do vì sao Tống Thời lại .
Cậu ta , nếu không có sự xuất hiện của cậu ta, vào cái ngày mà Giảo Giảo mang thai đến nhà loạn, tôi sẽ vì ghen tị với ta có thể mang thai mà lập mưu hãm ta, cuối cùng còn chọn cách đồng quy vu tận với Giang Hoài.
Tống Thời sau này mới biết tin tôi đã chết, đau khổ đến tột cùng.
Anh ấy đã dành hàng chục năm nghiên cứu chế tạo một người máy mô phỏng, đặt tên là “Người máy mô phỏng số 1”, sau đó sử dụng cỗ máy thời gian, đưa người máy này quay trở về thời điểm hiện tại để tôi.
Anh ấy biết rõ tôi thích mẫu đàn ông như thế nào.
Nên khi tạo ra người máy này, ấy đã thiết kế nó theo đúng sở thích của tôi.
15
“Chị Nam Tịch, Tống tiên sinh cũng chỉ để chị có thể tiếp tục sống. Nếu chị muốn gặp ấy, bây giờ ấy đang ở trong nhà em. Em có thể đưa chị lên gặp ấy.”
Cố Hành vươn tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, dịu dàng mời tôi.
Tôi do dự một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
Cậu ta dẫn tôi vào nhà, rồi ngay trước mặt tôi, mở một công tắc bí mật.
Lúc này tôi mới phát hiện trong nhà cậu ta có một căn phòng tối.
Bên trong căn phòng có một chiếc giường.
Cậu ta chỉ vào người đang nằm trên giường, với tôi:
“Người đang nằm trên giường chính là Tống tiên sinh của thời không này.”
Tôi chậm rãi bước đến, và thực sự thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy.
Trên mặt ấy có rất nhiều vết sẹo.
Tôi khẽ gọi tên ấy:
“Tống Thời…”
Nhưng ấy không tỉnh dậy.
Cả người ấy như đang chìm vào một giấc ngủ vĩnh hằng.
“Chuyện gì thế này? Anh ấy bị sao ?” Tôi quay đầu Cố Hành.
Cố Hành bước tới, cầm một chiếc khăn ướt bên cạnh, dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán Tống Thời, sau đó mới giải thích với tôi:
“Như chị thấy đấy, ấy đang ngủ. Và phải vài năm nữa mới có thể tỉnh lại.”
“Năm đó, sau khi chị bị gia tộc Nam ép phải chia tay ấy, ấy đã gặp một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Từ đó, ấy rơi vào trạng thái hôn mê. Gia đình ấy không muốn ấy có bất cứ liên hệ nào với chị nữa, nên đã giấu ấy đi và lừa chị rằng ấy đã chết.”
Sự thật như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim tôi.
Thì ra, năm đó Tống Thời chưa từng chết.
“Chị Nam Tịch, có lẽ… chị có thể đánh thức ấy.”
Cố Hành đặt tay lên vai tôi, nhẹ giọng .
Tôi có thể đánh thức Tống Thời không?
Tôi muốn thử.
16
Những ngày sau đó, tôi gần như ngày nào cũng đến chỗ Cố Hành.
Giang Hoài rất khó chịu.
Hôm nay, khi tôi chuẩn bị ra ngoài, ta lạnh, mỉa mai tôi:
“Ngày nào cũng chạy đến phòng trọ của thằng trai bao đó, em không sợ bị bệnh à?”
Tôi dừng bước, quay đầu lại ta từ trên xuống dưới, rồi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Đúng rồi, trước đây mỗi tháng thay một , có khi nào sớm đã mắc bệnh rồi không? Tôi khuyên , trước khi lo lắng cho sức khỏe của tôi, thì tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra tổng thể trước đi, cho chắc.”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Để lại ta đứng đó, tức đến phát điên mà chẳng gì .
17
Tôi không ngờ rằng, ngay khi xe tôi vừa đỗ trước khu trọ của Cố Hành, Giảo Giảo đã dẫn theo một đám phóng viên vây kín xe tôi.
Cô ta gõ vào cửa kính xe, ra hiệu bảo tôi xuống xe.
Tôi không vội ra ngay, mà trước tiên gọi cho Cố Hành, dặn dò:
“Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không xuống lầu.”
Cúp máy xong, tôi mới chậm rãi hạ kính xe xuống.
Giảo Giảo đứng bên ngoài, kích hét lên bảo tôi ra ngoài.
Tôi ta, ánh mắt thờ ơ.
“Tôi không có gì để với .”
Câu trả lời của tôi khiến ta càng phát điên.
Cô ta thò tay vào trong xe, túm lấy cổ áo tôi, lớn tiếng hét lên:
“Sao lại không có gì để ? Nếu không phải vì chị cứ chiếm lấy danh phận vợ của Giang Hoài dù hai người đã ly hôn, thì ấy đã không chia tay tôi! Sao chị có thể ích kỷ như ? Chị muốn con tôi sinh ra là một đứa con ngoài giá thú đến sao? Chị không thể nhường lại vị trí này cho tôi sao?”
Tôi nhịn không bật khẽ.
“Thì ra đây chính là tính toán của ?”
“Cái… cái gì?” Bị tôi vạch trần, ta lắp bắp.
Nhưng vẫn cố chấp chống chế, hạ giọng :
“Tôi không biết chị đang gì. Dù sao hai người cũng đã ly hôn rồi, thì chị không nên chiếm lấy danh phận này nữa. Chưa kể, chị bây giờ còn có trai rồi, chẳng lẽ chị muốn bắt cá hai tay sao?”
Xem ra ta đã theo dõi tôi từ lâu rồi.
Nhưng mà, tôi vốn không định tiếp tục giả vờ vợ của Giang Hoài nữa.
Nhân tiện ta ầm lên thế này, dù Giang Hoài có không cam lòng thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể công khai chuyện tôi và ta đã ly hôn mà thôi.
“Được thôi, nếu muốn danh phận này, tôi nhường lại cho .” Tôi nhấc điện thoại lên, trực tiếp gọi cho Giang Hoài.
Anh ta bắt máy rất nhanh:
“Sao? Thằng nhóc của em xong việc nhanh thế à?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Giang tổng đúng là quan tâm đến đời tư của tôi đấy. Nhưng thay vì để ý đến tôi, tôi nghĩ nên lo cho cũ của mình hơn. Cô ta vừa kéo cả đám phóng viên đến chặn tôi, còn công khai chuyện tôi và đã ly hôn. Anh chắc là không định đến giải quyết à?”
Bên kia điện thoại không có phản hồi.
Giang Hoài lập tức cúp máy.
Tôi đoán chắc ta sẽ đến rất nhanh.
Giảo Giảo tôi với vẻ mặt đắc ý.
Cô ta muốn dùng đứa bé trong bụng để ép Giang Hoài thừa nhận ta trước mặt giới truyền thông.
Đáng tiếc, ta đã tính sai rồi.
Giang Hoài chỉ mềm lòng với những người ngoan ngoãn, chứ không bao giờ chịu khuất phục trước kiểu ép buộc này.
Cô ta thế này, chẳng những không đạt mục đích, mà còn có thể mất luôn cơ hội sinh ra đứa bé.
Nhưng đó không phải việc tôi cần nhắc nhở ta.
Bạn thấy sao?