Khi Yêu Một Người [...] – Chương 2

08

“Nam Tịch, em đang ghen à?” Giang Hoài nhắn lại cho tôi.

Ghen sao?

Tôi không ta, thì gì có chuyện ghen.

“Anh nghĩ nhiều rồi. Chỉ là ta ảnh hưởng đến công việc của tôi thôi.” Tôi lạnh nhạt đáp lại, rồi Giang Hoài cũng không nhắn gì nữa.

Vài ngày sau, tôi vẫn không thấy bóng dáng ta.

Ngược lại là Cố Hành.

Kể từ hôm đó, tôi phát hiện cậu ta thay đổi rất nhiều.

Ánh mắt tôi ngày càng mang theo vẻ chiếm hữu rõ rệt.

Thậm chí, thi thoảng còn gửi ảnh cơ bụng tám múi cho tôi vào buổi tối, kèm theo một câu:

“Chị Nam Tịch, tối nay chị có muốn nghiệm hàng không?”

Tôi là một người phụ nữ bình thường.

Thế nên tôi đáp thẳng: “Đợi chị.”

Sau đó, tôi lái xe đến phòng trọ của cậu ta, cùng cậu ta quấn lấy nhau suốt đêm, không ngủ, không nghỉ.

Sau khi kết thúc, cả hai đều kiệt sức nằm trên giường.

Tôi vuốt ve cơ bụng của cậu ta, ngước khuôn mặt cậu ta, không nhịn cảm thán:

“Cậu và ấy, thực sự rất giống nhau.”

Cậu ta cứng đờ người, đôi mắt đỏ hoe, uất ức tôi:

“Chị Nam Tịch, chị coi em là người thay thế sao?”

Tôi đau lòng hôn cậu ta, nhẹ nhàng :

“Không. Em là duy nhất của chị.”

Đến sáng, khi cậu ta ngủ say, tôi vì trong lòng có chuyện nên dậy sớm, lang thang quanh căn phòng nhỏ của cậu ta.

, tôi lật một cuốn sách và phát hiện một bức ảnh.

Người trong ảnh là tôi, là tôi của năm 17 tuổi.

Tại sao cậu ta lại có tấm ảnh này?

Tôi sững người, quay đầu về phía phòng ngủ, rồi lại cúi xuống chằm chằm bức ảnh, thất thần.

Tấm ảnh này… là do chàng trai năm 17 tuổi chụp cho tôi.

Cậu ấy đã rửa hai tấm, một tấm đưa tôi, một tấm giữ lại.

Nhưng tấm ảnh của tôi, vào cái đêm tôi bị ép gả cho Giang Hoài, đã bị bố mẹ tôi ném xuống biển.

Vậy bức ảnh trong tay Cố Hành… từ đâu mà có?

09

Tôi đặt tấm ảnh trở lại chỗ cũ, sau đó vào phòng mặc quần áo rồi rời đi.

Về đến nhà, tôi thấy Giang Hoài.

Anh ta hỏi tôi tối qua đã đi đâu.

Tôi tiện tay ném túi xách sang một bên, ngồi xuống rồi chậm rãi trả lời:

“Giang Hoài, chúng ta đã ly hôn rồi. Anh muốn qua đêm ở đâu tôi không quản, thì tương tự, tôi ở đâu cũng không cần hỏi.”

Thực sự tôi không muốn để ý đến ta.

Tâm trạng tôi rất bực bội.

Tấm ảnh trong nhà Cố Hành cứ khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Năm đó, sau khi tôi và cậu ấy bị ép chia tay không lâu, cậu ấy gặp một vụ tai nạn xe nghiêm trọng.

Khi tôi chạy đến bệnh viện, bố mẹ cậu ấy với tôi rằng… cậu ấy đã không còn nữa.

Tấm ảnh đó, tôi từng đến nhà cậu ấy tìm.

Nhưng không thấy.

Bố mẹ cậu ấy bảo rằng, tấm ảnh của tôi, cậu ấy đã mang theo xuống mộ.

Vậy nếu tấm ảnh đó đã bị chôn cùng cậu ấy…

Thì tấm ảnh trong sách của Cố Hành… rốt cuộc từ đâu ra?

“Cô!”

Giang Hoài đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Chúng ta không giống nhau! Tôi là đàn ông, có thế nào cũng không thiệt thòi. Nhưng là phụ nữ, ở ngoài qua đêm là sẽ chịu thiệt!”

Tôi ngước mắt ta, giọng lạnh nhạt:

“Giang Hoài, đừng có tiêu chuẩn kép. Anh , thì tôi cũng .”

“Cô thực sự đang nuôi trai bao bên ngoài?” Giang Hoài giận dữ thấy rõ.

Tôi không hiểu ta nổi giận vì cái gì.

Anh ta có bé nhỏ của mình, chẳng lẽ tôi lại không thể có nam sinh đại học của tôi?

Tôi nhịn không khẽ , hỏi lại:

“Có vấn đề gì sao? Tôi dùng tiền của chính mình. Đừng là một người, tôi có nuôi tận mười người cũng dư sức.”

Anh ta lặng người, ánh mắt chùng xuống.

“Ý tôi không phải . Tôi chỉ muốn , mấy cậu sinh viên đó chỉ nhắm vào tiền của thôi. Cô không nên bao dưỡng cậu ta.”

Tôi nhướn mày, không thể tin nổi lời này lại phát ra từ miệng ta.

“Giang Hoài, tôi không nghĩ . Chẳng phải vẫn luôn khen thực tế, không sợ quyền lực, là một đóa hoa kiên cường sao? Tôi cũng thấy cậu trai tôi thích cũng như . Cậu ấy chỉ thích tôi, không phải vì tiền.”

Nói thì .

Nhưng thực ra tôi cũng không rõ, Cố Hành thực sự muốn gì.

Cậu ấy chưa từng đòi hỏi tôi bất cứ thứ gì.

Chỉ lặng lẽ quan tâm tôi, xoa dịu những cơn nhức đầu của tôi, khi tôi muốn cho cậu ấy tiền, cậu ấy lại lắc đầu từ chối.

Cậu ấy , cậu ấy tôi bằng tất cả sự chân thành nhất, không pha lẫn bất cứ thứ gì.

Giang Hoài không tin.

Anh ta tức giận phản bác:

“Cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn cậu ta bao nhiêu? Nếu không phải vì tiền, chẳng lẽ vì lớn tuổi hơn sao? Cô có biết xấu hổ không? Chấm dứt với cậu ta ngay đi! Dù chúng ta đã ly hôn, không ai biết chuyện này. Nếu ầm ĩ lên sẽ ảnh hưởng đến cả hai nhà!”

Ồ, thì ra ta cũng biết hình hiện tại của chúng tôi nhỉ?

Nhưng ta còn đang mang thai đấy.

Anh ta lại chẳng thấy có gì không ổn.

“Để sau hãy . Tôi vẫn chưa chán.” Tôi khoát tay, chẳng thèm để ý đến lời đe dọa của ta.

“Cô đúng là không thể lý!” Anh ta bỏ lại một câu, rồi quay người đi thẳng.

Tôi cũng chẳng buồn quan tâm.

Chắc hẳn là đi gặp của ta rồi.

Vừa hay, tối qua Cố Hành tôi mệt rã rời, cả người đau nhức chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Tôi về phòng, ngâm mình trong bồn tắm, đầu óc vẫn cứ nghĩ về tấm ảnh kia.

Càng nghĩ càng thấy không đúng.

Tôi lấy điện thoại, gọi cho thư ký, bảo ấy điều tra lại một lần nữa về Cố Hành.

Tôi muốn biết, giữa cậu ấy và chàng trai năm 17 tuổi của tôi, rốt cuộc có mối liên hệ gì.

10

Buổi chiều, tôi bị tiếng ồn ào đánh thức.

Nhíu mày đi xuống lầu, tôi liền trông thấy nữ sinh đại học mà Giang Hoài bao nuôi bên ngoài.

Bụng ta vẫn chưa lộ rõ.

Nhưng ngay khi thấy tôi, theo phản xạ, ta liền đặt tay lên bụng như thể đang muốn thị uy.

Thật trẻ con.

“Giang Hoài không với đừng đến phiền tôi sao?” Tôi bước đến trước mặt ta, lạnh nhạt liếc qua.

Cô ta hơi sợ hãi, cúi đầu xuống.

Nhưng rất nhanh, ta lại ưỡn bụng, lớn tiếng với tôi:

“Không liên quan đến Giang. Tôi đến đây vì mong chị có thể nể tôi đang mang thai mà rời khỏi ấy. Tôi không muốn con mình vừa sinh ra đã bị gọi là con ngoài giá thú. Hơn nữa, tôi đã đi xem bói rồi, đứa bé trong bụng tôi là con trai, là người thừa kế của Giang!”

“Phụt…” Tôi thực sự không nhịn mà bật .

Cô ta bị tôi chọc tức đến đỏ bừng mặt.

Những người giúp việc trong nhà cũng cúi đầu cố nén .

Dù gì họ cũng hiểu rõ ai mới là người trả lương cho họ.

trước mặt có là của chủ nhân đi nữa, thì cũng chẳng ai đứng về phía ta.

“Cô ích kỷ quá!” Cô ta mắt đỏ hoe, tức giận hét lên với tôi, “Tôi đã mang thai con của Giang rồi, chị không thể tự giác một chút mà rời khỏi căn nhà này, để ấy không bao giờ tìm thấy chị nữa sao? Tại sao chị cứ phải bám lấy ấy không buông?”

Tôi nghe mà nhíu mày liên tục.

Cô ta có biết mình đang cái gì không ?

“Tại sao tôi phải rời khỏi căn nhà này, còn để ta không bao giờ tìm thấy tôi? Tôi đâu phải nữ chính trong mấy bộ phim bi kịch mà không .” Tôi thẳng thừng chế giễu.

“Nhưng tôi đã mang thai con của Giang rồi!” Cô ta vừa tức vừa sốt ruột.

Tôi chỉ phất tay, trực tiếp bảo quản gia đuổi ta ra ngoài.

Đúng là thứ vớ vẩn.

Dựa vào cái thân phận này của ta.

Nếu không phải vì Giang Hoài ngu ngốc bị mù mắt, thì ta chẳng bao giờ có cửa bước chân vào nhà tôi, càng đừng đến chuyện quấy rối giấc ngủ của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...