Ai ai cũng tôi Giang Hoài đến tận xương tủy, ta lại ghét tôi.
Anh ta chê tôi tính khí bướng bỉnh, không biết dỗ dành ta.
Mọi người đều khuyên ta: “Nam Tịch tính khí kiêu ngạo, dáng đẹp, mặt xinh, không sợ có ngày ấy bỏ ly hôn sao?”
Giang Hoài thờ ơ: “Cô ta không dám rời khỏi tôi đâu. Rời khỏi tôi, ta chỉ có thể bị nhà Nam ép gả cho mấy lão già để liên hôn thôi.”
Ngay cả người phụ nữ ta bao nuôi bên ngoài cũng gửi video thân mật của họ cho tôi để khiêu khích.
Tôi liền gửi lại một video của tôi với một nam sinh ngây thơ cho ta xem.
Kết quả là Giang Hoài cũng thấy video đó.
Anh ta về nhà, khóc lóc đã chia tay với người phụ nữ bên ngoài.
Tôi không nhịn bật :”Ồ hố? Tổng Giang không ai thèm nữa à? Tôi thì có người theo đuổi đấy nhé~”
01
Kết hôn 8 năm, bên cạnh Giang Hoài hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác.
Từ minh tinh hàng đầu trong giới giải trí cho đến nhân viên phục vụ quán cà phê dưới công ty, ta đều từng chạm qua.
Ngoại trừ một lần, khi ta say rượu, thư ký mới đưa ta về, rồi cả hai lăn lên giường cưới của bọn tôi, khiến tôi ầm một trận ra, thì sau đó tôi chẳng còn bận tâm đến mấy tin đồn ái của ta nữa.
Dù sao, tôi cũng chẳng ta.
Chúng tôi kết hôn, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi.
Hơn nữa, mỗi khi đương với mấy kia, ta rất chăm chút cho bản thân, trông tinh thần cũng phơi phới hơn, còn khá ưa mắt.
Thế thì tôi càng chẳng có lý do gì để can thiệp.
Cho đến một năm trước, ta quen một nữ sinh đại học.
Cô ta trông rất trong sáng, cũng khá phiền phức.
Ví dụ như lúc ta đang bàn chuyện với đối tác, ta gọi điện chỉ để nhờ ta giúp đi tìm một con mèo hoang.
Ví dụ như khi ta đi cùng tôi về nhà tổ dự tiệc gia đình, ta lại khóc lóc gửi tin nhắn thoại, muốn nấu cháo cho ta bị bỏng, bảo ta về thổi cho ta.
Hay như vào ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi, ta mặc một chiếc váy trắng, tủi thân đứng trước cửa nhà, nhớ ta rồi lôi ta đi mất.
Anh ta nuông chiều ta, để mặc ta giở trò và loạn.
Dù sao bé này cũng khá có tâm cơ, Giang Hoài trong khoảng thời gian ở bên ta, trông trẻ ra không ít, nên tôi cũng nảy sinh ý định tìm một nam sinh đại học ngoan ngoãn cho mình.
02
Cố Hành xuất hiện trong cuộc đời tôi vào đúng thời điểm đó.
Khi ấy, cậu ta vừa mới tốt nghiệp đại học, cầm hồ sơ đến công ty tôi để phỏng vấn.
Lúc tôi bước vào thang máy, cậu ta theo phản xạ giữ cửa lại cho tôi, còn mỉm nhẹ nhàng.
Cậu ta đeo một cặp kính gọng vàng, trông vừa ngoan ngoãn vừa thư sinh.
Dường như khiến tôi thoáng thấy bóng dáng của một người quen cũ.
Lúc cửa thang máy khép lại, tôi hỏi: “Đến phỏng vấn à?”
Cậu ta tít mắt: “Đúng rồi, chị ơi~”
Hai tiếng “chị ơi” này, trực tiếp chui thẳng vào tim tôi.
“Cho tôi một bản hồ sơ?” Tôi tập tài liệu trong tay cậu ta, chủ lên tiếng.
Cậu ta không từ chối, lễ phép đưa một bản cho tôi.
Xong xuôi, còn tự nhiên giới thiệu về bản thân: “Chị ơi, em tên Cố Hành, năm nay 20 tuổi, đã trưởng thành rồi.”
Cách giới thiệu này… không nghiêm túc chút nào.
Không giống đang đến phỏng vấn xin việc.
Mà giống đang phỏng vấn để người hơn.
Nhưng tôi không bận tâm.
Tôi vừa ý cậu ta rồi.
“Có chưa?” Tôi thuận miệng hỏi.
Cậu ta lập tức lắc đầu lia lịa: “Chưa, từ bé đến giờ 20 năm vẫn còn độc thân đây.”
Tôi khựng lại.
Hoàn toàn chưa có kinh nghiệm à…
Dường như đoán suy nghĩ của tôi, cậu ta lại rạng rỡ:
“Tuy chưa có kinh nghiệm thực tế, lý thuyết thì nắm chắc, có thể thực hành ngay.”
Lại còn có thể kiểm chứng hàng.
Được lắm.
Trong lòng tôi lặng lẽ cho cậu ta 99 điểm.
Còn 1 điểm cuối cùng, phải chờ tôi nghiệm thu mới chấm .
“Tốt, tôi nhớ kỹ cậu rồi, Cố Hành.” Trước khi bước ra khỏi thang máy, tôi để lại một câu.
Cậu ta cũng háo hức theo bóng tôi rời đi.
03
Về đến văn phòng, tôi đưa hồ sơ của Cố Hành cho thư ký, bảo ấy tuyển cậu ta vào trợ lý riêng cho tôi.
Thư ký xem qua tài liệu, rất biết điều không hỏi gì thêm, trực tiếp đi sắp xếp.
Ngày hôm sau, Cố Hành mặc một bộ đồ đơn giản, phong cách thoải mái xuất hiện trong văn phòng tôi.
Tôi rất hài lòng với cách ăn mặc này.
Trẻ trung, phóng khoáng, tự do.
Là thứ tôi luôn khao khát chưa bao giờ có .
04
Ban đầu, tôi cũng không thực sự nghĩ sẽ có chuyện gì với Cố Hành.
Là do nữ sinh đại học không biết điều kia mang thai.
Cô ta gửi cho tôi một bức ảnh que thử thai, nhắn: “Chị Nam Tịch, em có thai rồi, là con của Tổng Giang. Anh ấy bảo em sinh đứa bé ra, còn hứa sau này sẽ để con em thừa kế gia sản của ấy.”
“À đúng rồi, chị Nam Tịch, Tổng Giang hai người thực ra đã ly hôn từ lâu, bây giờ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, đúng không?”
Lẽ ra tôi không nên tức giận.
Nhưng vừa nghĩ đến đứa bé tôi từng mang thai năm đó, tôi không thể kìm nén nổi cảm , đập nát điện thoại.
Cố Hành từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, mảnh vỡ điện thoại văng trúng mặt cậu ta, để lại một vết xước rỉ máu.
Cậu ta không kịp lau vết thương, vội vàng chạy đến nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi tôi có bị thương không.
Tôi chằm chằm vào gương mặt cậu ta, bất giác thất thần.
Nhớ lại năm 17 tuổi, cũng có một chàng trai từng nắm lấy tay tôi đầy đau lòng, nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên đầu ngón tay tôi, hỏi tôi có đau không.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi vươn tay lau đi vệt máu trên mặt cậu ta.
Cậu ta vẫn còn quá trẻ.
Sự căng thẳng và khao khát đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi nâng cằm cậu ta lên, hỏi: “Gan có lớn không? Có dám ngủ với chị không?”
Cậu ta nuốt nước bọt, chớp mắt tôi: “Dám.”
Tôi liền cầm chìa khóa xe trên bàn, ném vào tay cậu ta, bảo cậu ta đưa tôi về nhà cậu ta.
Cậu ta nhận lấy chìa khóa, thật sự đưa tôi về căn phòng trọ của mình.
05
Căn phòng trọ của Cố Hành nằm trong khu làng đô thị, từ ban công có thể thấy hoàng hôn.
Cậu ta dẫn tôi vào nhà, dè dặt bảo tôi ngồi ngoài ban công, còn mình thì chui ngay vào bếp, bận rộn loay hoay.
Nghe tiếng lách cách từ nhà bếp, tâm trí tôi bất giác trôi về mùa hè năm 17 tuổi.
Hồi đó, có một chàng trai đỏ mặt dẫn tôi về nhà cậu ấy, rồi cho tôi một đĩa cơm chiên trứng. Chúng tôi ngồi trong sân nhà cậu ấy, cùng ăn cơm chiên, cảm nhận từng cơn gió oi bức của mùa hè thổi qua.
Khi đó, cậu ấy đã định gì với tôi nhỉ?
Đáng tiếc, tôi vĩnh viễn không thể nghe thấy nữa rồi.
“Chị Nam Tịch, nhà em chỉ còn trứng thôi, ăn cơm chiên trứng không?”
Giọng của Cố Hành kéo tôi trở về thực tại.
Tôi quay lại cậu ta, thấy trên tay cầm hai bát cơm chiên trứng, nước mắt đột nhiên không kìm mà rơi xuống.
“Chị Nam Tịch, sao chị khóc ?”
Cậu ta đặt bát xuống, lo lắng bước đến gần tôi.
Tôi lau nước mắt, mỉm lắc đầu: “Không có gì, chị đói rồi.”
Tôi đưa tay ra.
Cậu ta lập tức quay lại, mang bát cơm đến trước mặt tôi, rồi ngoan ngoãn kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh, cùng tôi ăn cơm chiên trứng.
Tôi nghiêng khuôn mặt cậu ta khi ăn, bỗng nhiên ngẩn người.
“Cố Hành, hôn chị đi.”
Cậu ta ngạc nhiên tôi.
“Không biết hôn sao? Chị dạy em.”
“Được.”
Cậu ta đặt bát xuống, quỳ gối trước mặt tôi, ngước đầu lên như một cún nhỏ chờ chủ nhân cưng chiều.
Tôi cúi xuống, đặt môi mình lên môi cậu ta.
Mềm mại, mát lạnh.
Rồi sau đó, là cuồng nhiệt và nóng bỏng.
06
Đêm đó, tôi không về nhà.
Cố Hành quấn lấy tôi cả đêm, đã nếm mùi vị ngọt ngào, liền không muốn dừng lại.
Đã lâu lắm rồi tôi không cảm nhận những điều này.
Rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, cậu ta đã dậy từ lâu, xong bữa sáng, ngoan ngoãn ngồi chờ tôi.
Tôi mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình của cậu ta, chân trần đi qua đi lại trước mặt cậu ta.
Cậu ta ngại ngùng không dám thẳng, cúi đầu rằng đã mua bàn chải đánh răng và cốc súc miệng mới cho tôi, bảo tôi rửa mặt xong rồi ăn sáng. Đúng là một người có hai bộ mặt.
Tối qua, cậu ta rõ ràng là một sói con trên giường. Bây giờ lại hóa thành một cún ngoan ngoãn, đôi mắt trong veo, chờ đợi cưng chiều.
Tôi không vội đi rửa mặt mà bước đến trước mặt cậu ta, cúi người xuống, nâng mặt cậu ta lên hôn một cái. Mặt cậu ta ngay lập tức đỏ bừng.
Tôi hài lòng quay vào rửa mặt. Khi quay ra, cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi yên đó đợi tôi.
Tôi không ăn sáng. Mà thay quần áo, cầm chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi. Cậu ta hoảng hốt gọi tôi lại.
“Chị Nam Tịch, chúng ta…”
Tôi biết cậu ta muốn hỏi gì.
“Chị chấm em 100 điểm.”
Nói xong, tôi mở cửa rời đi.
07
Tôi về đến nhà, hỏi người giúp việc mới biết tối qua Giang Hoài cũng không về.
Cũng đúng thôi, ta vừa mang thai, tất nhiên ta phải ở bên ta.
Nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định chuyển đoạn tin nhắn đó gửi cho tôi qua cho Giang Hoài.
“Quản lý lại của đi. Nếu không muốn bố mẹ biết chuyện này, tốt nhất đừng để ta đến phiền tôi nữa.”
Đúng , việc chúng tôi ly hôn không công khai không chỉ vì công ty, mà quan trọng hơn là vì bố mẹ hai bên.
Dù không cưới tôi, bố mẹ Giang Hoài cũng sẽ bắt ta cưới một người phụ nữ khác.
Tôi cũng .
Trong nhà họ Nam, tôi chẳng có quyền lên tiếng.
Ở bên ai, cưới ai, chưa bao giờ là chuyện tôi có thể tự quyết định.
Thế nên chúng tôi liền bắt tay nhau, kết hôn vì lợi ích.
Sau khi kết hôn, tôi từng nghĩ sẽ cố gắng sống tử tế với ta, đáng tiếc, ta chưa bao giờ muốn dừng lại vì gia đình.
Trái tim ta chia cho vô số người phụ nữ bên ngoài, chỉ duy nhất không dành cho tôi.
Vậy nên, chúng tôi lén lút ly hôn sau lưng gia đình, chỉ là chưa công khai với bên ngoài mà thôi.
Bạn thấy sao?