7.
Vừa mở cửa, thấy tôi, Thẩm Mạn như một con mèo nhỏ, dùng tay đẩy tôi mấy cái,
rồi hai người lại quấn vào nhau lăn thẳng lên giường.
Xong việc, tôi dựa vào đầu giường hút thuốc, Thẩm Mạn rúc vào lòng tôi rên rỉ trách :
“Anh đau em đó.”
Tôi xoa lưng ấy, trơn nhẵn mịn màng, hỏi: “Vậy giờ còn phép ‘quản’ nữa không?”
Cô ta bĩu môi, gương mặt trẻ trung đáng đến mê người: “Anh là chồng em, không quản thì ai quản?”
Cảm giác chinh phục và sĩ diện đàn ông của tôi lúc đó thỏa mãn đến tột độ.
Cả chút tội lỗi sau khi ngoại cũng biến mất sạch sẽ.
Tôi nghĩ: Dù sao thì Lâm Thanh Đồng cũng đã nghi ngờ rồi, tôi không gì thì chẳng phải uổng phí cái nghi đó sao?
Ban đầu tôi thật lòng định quay về sống tử tế với vợ, là do ấy cứ khơi chuyện,
tự chuốc lấy rắc rối.
Giờ mà ấy dám vạch trần tất cả, thì sao chứ? Cô ấy đang mang thai con tôi đấy.
Vì con, ấy cũng phải nhịn. Muốn ly hôn? Không có cửa. Cô ấy còn gì đâu?
Càng nghĩ tôi lại càng thấy mình có lý.
Không quan tâm đã khuya, tôi lại đè Thẩm Mạn xuống thêm một hiệp nữa.
Trước khi đi, ta bảo tôi ghé mua hộ thuốc tránh thai, nhớ mang theo cả vitamin.
“Tốn thời gian quá, em vừa hết kỳ nguyệt san chưa lâu mà, chắc không sao đâu.”
Cô ta ngẫm nghĩ rồi cũng “ừ” một tiếng. “Mai lại tới nữa không? Đang trong kỳ an toàn, không cần dùng đồ đâu.”
Cô ta ôm tôi nũng nịu, giọng mềm như nước, không giống Lâm Thanh Đồng lúc nào cũng cứng rắn, lý trí, thích lý lẽ, thích tranh luận.
Càng tôi càng thấy Thẩm Mạn mới là người khiến tôi dễ chịu.
Tôi đưa tay véo eo ta một cái, “Ngoan, lại đây.”
8
Tôi về đến nhà thì đã gần mười hai giờ đêm.
Không ngờ Lâm Thanh Đồng vẫn chưa ngủ, ấy ngồi ở đầu giường, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.
Thấy tôi bước vào, ấy khẽ đưa tay lau mặt.
Tôi sững người — trong ký ức của tôi, Lâm Thanh Đồng gần như chưa bao giờ khóc.
Từ hồi còn nhau ở đại học đến giờ, chúng tôi luôn trong trạng thái yên ổn, ấy rất ít khi nổi nóng hay quá mức. Mọi việc, chúng tôi đều có thể bình tĩnh ngồi xuống chuyện.
Thế nên giờ thấy ấy khóc, ngực tôi như bị đè nặng, có chút nghẹn lại. Cảm giác toàn thân cũng trở nên khó chịu.
“Vợ ơi, xin lỗi em… hôm nay là nóng quá.” “Thật ra… giấu em cho thằng em họ vay tiền.
Em không phải vẫn luôn không ưa nó sao?” “Anh sợ em biết lại giận, nên mới không dám .”
Cô ấy ngẩng đầu thẳng vào mắt tôi: “Nhưng hoàn toàn có thể thật với em. Em sẽ không giận dữ đến mức ấy đâu.”
“Xin lỗi vợ , xin lỗi, xin lỗi em.” “Anh đáng bị đánh, em buồn rồi.”
Tôi kéo tay ấy, đưa lên đánh lên mặt mình mấy cái. Đến lúc đó ấy mới gượng gạo nở một nụ :
“Thôi, không sao nữa rồi.” “Anh đi tắm đi, rồi ngủ sớm một chút.”
Tôi vốn nghĩ chắc còn căng thẳng nữa, Lâm Thanh Đồng lại nhẹ nhàng bỏ qua như .
Tôi đờ người một lúc, rồi lại cảm thấy thật ra ấy cũng không phải người quá đáng. Ít ra, mười mấy năm bên nhau, số lần ấy nổi giận chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chuyện gì cũng có thể thông cảm, có thể ủng hộ tôi.
Tôi hiếm khi có cảm giác tội lỗi thật sự, lần này lại thấy hơi áy náy.
Tôi cúi người lại định hôn ấy, ấy nghiêng đầu tránh đi: “Đi đi, mà này, ngủ hay đậy lung tung lắm.”
“Lỡ đè trúng em thì sợ ảnh hưởng đến em bé.” “Hay là chúng ta tạm thời ngủ riêng nhé?”
Cô ấy đưa ra đề nghị đó, thật ra lại đúng ý tôi, tôi vẫn giả vờ nắm tay ấy nũng nịu:
“Có bầu rồi là không nữa đúng không?” “Anh không nỡ xa em đâu.”
Cô ấy khẽ: “Không sao, vài bữa là qua thôi.”
“Vì con, cố gắng nhịn một chút .”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?