Khi Vợ Thành Bóng [...] – Chương 4

Hồi xưa, tôi từng xin ta ra ga đón mẹ tôi một lần, ta còn lạnh lùng đáp:

“Thời gian đó đủ để ký vài hợp đồng rồi!”

Cuối cùng tôi đành phải bắt xe từ tỉnh khác về, tự mình ra ga đón mẹ.

Nhưng không ngờ, lần này, đối diện với lời nài nỉ của Ninh Uyển— ta lại gật đầu đồng ý.

Anh ta Ninh Uyển bằng ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều:

“Yên tâm, đã thì nhất định sẽ .”

Nói xong, Cố Hoàn quay sang tôi, ngữ khí đầy ám chỉ, rõ ràng muốn tôi thay ta đi họp:

“Lâm Hi, nếu em chịu thay đi họp, sẽ cân nhắc bù cho em một lễ kỷ niệm sáu năm.”

Tôi còn nhớ rõ, hôm kỷ niệm sáu năm đó, Cố Hoàn có việc gấp, bảo tôi đến nhà hàng đợi ta.

Tôi ngồi chờ từ hoàng hôn đến khi nhà hàng tắt đèn đóng cửa, cũng không thấy ta đâu.

Mãi đến khi lướt thấy ảnh trong story của Ninh Uyển, tôi mới biết cái “việc gấp” kia chính là tổ chức sinh nhật cho ta.

Vì chuyện đó, tôi và Cố Hoàn lạnh nhạt cả tháng trời, và cái ngày kỷ niệm bị lỡ đó cũng trở thành một tiếc nuối mà tôi từng không buông xuống .

Nếu là trước đây, chỉ cần nghe ta “bù lại lễ kỷ niệm sáu năm”, tôi nhất định sẽ vui mừng mà đồng ý ngay.

Nhưng hiện tại tôi chỉ lạnh lùng đáp:

“Xin lỗi, tôi cũng có việc bận.”

Ninh Uyển lập tức chen lời, giọng điệu ngọt mà chua chát:

“Chị Hi, tan rồi mà còn bận gì nữa chứ? Hay là… chị ghét em với mẹ em nên mới cố như ?”

“Chị mà không thích, em lập tức đưa mẹ rời đi, không phiền nữa…”

Mẹ Ninh cũng cảm nhận không khí đang có điều gì đó là lạ, sắc mặt tái nhợt, tay ôm ngực, rõ ràng đang sắp lên cơn.

“Khoan đã… ấy không phải nhân viên giao việc sao? Uyển Uyển, con có chuyện gì giấu mẹ không? Con và Cố Hoàn thật sự là người à? Con đừng lừa mẹ đấy nhé!”

Cố Hoàn vội vã trấn an mẹ Ninh, sau đó mặt lạnh lùng kéo tôi sang một bên, hạ giọng quát:

“Lâm Hi, đã mẹ Uyển Uyển bị bệnh tim, không chịu kích . Sao em cứ phải chuyện mãi ?”

“Anh cứ tưởng em đã trưởng thành rồi, không ngờ vẫn ích kỷ, ngang ngược như thế!”

Tôi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

“Tôi thực sự có việc bận—phải về nhà lấy hành lý, lát nữa còn phải kịp chuyến xe…”

Sắc mặt Cố Hoàn lập tức u ám thêm vài phần.

“Tốt lắm, giờ còn dám lấy việc ‘bỏ nhà đi’ ra để uy hiếp tôi? Tôi đúng là đã nuông chiều quá mức rồi!”

“Tôi đã hứa với Uyển Uyển và mẹ ấy là sẽ đi dạo cùng họ hôm nay. Với tư cách là tổng giám đốc, tôi ra lệnh cho phải đi họp thay tôi. Nếu không đi—đừng trách tôi không nể vợ chồng mà sa thải !”

Đối với tôi, Cố Hoàn luôn nghiêm khắc đến tàn nhẫn—kể cả lúc tôi ốm cũng không cho phép nghỉ .

Nhưng với Ninh Uyển, ta lại dịu dàng hết mực—chỉ cần ta hắt hơi một cái là đã nghỉ nguyên tuần có lương.

Anh ta nghĩ tôi sẽ lại như trước, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng lần này, tôi chỉ khẽ mỉm , rút tờ đơn xin nghỉ việc có chữ ký của ta, lạnh nhạt giơ ra trước mặt.

“Cố Hoàn, là tổng giám đốc thì sao? Anh không có quyền ra lệnh cho tôi nữa. Bởi vì—ngay vừa rồi, đã chính tay duyệt đơn nghỉ việc của tôi.”

Thấy rõ nội dung trên giấy, gương mặt Cố Hoàn thoắt cái sầm xuống.

“Cô… nghiêm túc à?”

“Chỉ vì tôi đi mua sắm với mẹ con Uyển Uyển? Hay vì tôi mắng trong cuộc họp? Hay là vì tôi để mặc Uyển Uyển hỏng việc công khai mối quan hệ của chúng ta?”

Anh ta luôn biết rõ tôi đau lòng vì điều gì, lại chọn giả vờ ngu ngơ, vờ như chẳng biết gì.

Tôi không còn muốn đôi co nữa, liền vòng qua ta, định rời đi.

Đúng lúc ấy, nhân viên cửa hàng vô ý trượt tay, chiếc nhẫn cưới đang nung dở lăn đúng đến trước mặt Cố Hoàn.

“Cái này là…”

Cố Hoàn cúi người nhặt lên, vừa thấy họa tiết quen thuộc và chữ viết tắt tên hai đứa khắc bên trong, lập tức sững người.

“Lâm Hi… đây chẳng phải là chiếc nhẫn cưới tôi tặng em sao? Em thực sự mang nó đi nung à?”

Tôi còn chưa kịp đáp, thì điện thoại reo lên.

Tôi bấm nghe, không cẩn thận bật cả loa ngoài.

Ngay sau đó, giọng mẹ tôi vang lên rõ mồn một từ đầu dây bên kia:

“Con à, mấy giờ con bắt xe thế? Để bố mẹ ra đón con sớm một chút.”

Lúc này, Cố Hoàn cuối cùng cũng nhận ra mọi chuyện không đơn giản như ta tưởng. Trong mắt thoáng hiện một tia hoảng loạn, rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo:

“Em lại còn đòi về nhà mẹ đẻ? Lâm Hi, em mà còn tiếp tục loạn thế này, đừng mong công khai quan hệ của chúng ta!”

Mỗi lần ta có việc cần nhờ đến tôi, đều mang chuyện “công khai thân phận” ra mồi nhử.

Trước đây, tôi từng rất khao khát công khai—vì lần nào cũng nhượng bộ, chịu đựng, cam lòng người đứng trong bóng tối.

Nhưng giờ thì khác.

Tôi đã hạ quyết tâm rời đi, nên mấy lời hứa đó chẳng còn giá trị gì nữa.

Tôi khẽ , giọng nhẹ tênh:

“Vậy thì khỏi công khai. Dù sao chúng ta cũng đâu có đăng ký kết hôn, vốn dĩ cũng chẳng phải vợ chồng thật.”

Chương 5

Nghe , sắc mặt Cố Hoàn biến đổi, thân người khẽ run lên, ánh mắt tôi trân trối:

“Em bậy gì thế? Chúng ta đã sống với nhau sáu năm, sao lại không đăng ký kết hôn ?”

“Lâm Hi, em giận dỗi cũng phải có chừng mực chứ!”

Tôi chỉ lạnh lùng thầm trong lòng.

Có lẽ ta đã quên rồi.

Năm xưa, công ty của Cố Hoàn gặp khó khăn về dòng tiền, nhiều lần đứng bên bờ sản.

Vì sợ liên lụy đến tôi, ta đã không đi đăng ký kết hôn, mà chỉ giả một giấy kết hôn, là tạm thời che mắt thiên hạ, đợi sau này hình ổn định rồi sẽ “biến giả thành thật”.

Nhưng đến khi công ty phát triển phất lên như diều gặp gió, ta lại quên béng chuyện đó.

Sau này tôi từng nhiều lần nhắc đến, ta đều viện cớ bận công việc mà lảng tránh.

Lâu dần, chính tôi cũng mặc kệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...